Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

Một cách nghĩ khác về câu: "Gắp lửa bỏ tay người"

Mình nhớ đọc đâu đó có tin rằng bà đầm thép Margaret Thatcher về cuối đời mắc chứng mất trí nhớ một phần. Bệnh xem ra cũng có vẻ bình thường đối với người cao tuổi. Nhưng bi kịch kinh hoàng của bà ấy là mỗi khi nhớ lại sau một cơn mất trí, bà nhớ đúng vào thời điểm người chồng yêu quý của bà mất đi, cảnh tượng đang chôn cất cứ y như là sự thật đang diễn ra trước mắt bà vậy. Và cứ thế bà chịu nỗi đau dằn vặt tươi nguyên, thời gian không thể làm bà phai nhạt nỗi đau ấy. 

Câu chuyện dẫn mình đến một thần thoại Hy Lạp, thần Prometheus. Thuở loài người còn chìm đắm trong bóng tối đêm đen, và lửa là thứ đặc biệt chỉ dành riêng cho các vị thần, Prometheus đã cảm thương loài người mà lén mang lửa xuống trần gian. Sự việc làm Zeus nổi điên, và một hình phạt khủng khiếp đã giáng xuống vị thần bất hạnh: mỗi ngày, đại bàng tới moi tim của ông ăn, ngay sau đó, ông liền da trở lại. Cứ thế, Prometheus chịu đựng nỗi đau thể xác hàng ngày, không được chết. (thế mới thấy, chết cũng là một đăc ân mà Chúa ban cho loài người). 
Vậy là, chúng ta có lửa như ngày hôm nay là nhờ sự hy sinh của một vị thần liều lĩnh đã gắp lửa mà bỏ vào tay một ai đó. Và mình đồ rằng, ngọn lửa ấy chắc chắn đã được bỏ vào tay của Hermann Hesse, của Krisnamurti, của Osho và thậm chí, cả Nguyễn Tường Bách (chính bác này đã gọi các vị kia là "những ngọn lửa tâm linh vĩ đại").

Và ở Đại Việt thế kỉ thứ X, lửa chắc chắn đã bỏ vào tay của tiên chúa Ngô Quyền, người mà sử thần Lê Văn Hưu đã kính cẩn: "...chỉ một cơn giận mà được yên dân. Dù chỉ mới xưng vương mà đã nối lại quốc thống nước nhà." Để rồi gần 1.000 năm sau, lửa ấy lại được gắp vào tay của chí sĩ Phan Chu Trinh với ngọn cờ hưng quốc: Khai dân trí - Chấn dân khí - Hậu dân sinh. 
Ngẫm lại tình hình băng giá kinh tế những năm gần đây, bỗng dưng thèm lắm một ngọn lửa. Ngọn lửa cùng với cơn giận đủ để yên dân. Prometheus hẳn đã chưa chọn được ai để mà gắp lửa bỏ vào tay hay vẫn còn đớn đau với hình phạt của Zeus?

Xin Zeus hãy nguôi đi cơn thịnh nộ để thế gian có thêm một chút lửa hồng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét