Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012

Nỗi buồn mãnh thú


Tựa bài viết này mình đặt khi chú thích một bức hình chụp con hổ đang được nuôi nhốt ở Đại Nam nhân chuyến du hè năm 2009 cùng cơ quan. Cảm xúc khi giương máy chụp hình lúc ấy là mình nhớ mấy câu thơ của Thế Lữ:
Khinh lũ người kia ngạo mạn ngẩn ngơ
Giương mắt bé giễu oai linh rừng thẳm

Nhân gần đây có ghé thăm nhà một bác quan chức, bác này vốn có sở thích là nuôi thú (sở thích rất nhân văn, chứ không như một số bác khác sở thích là gái gú rượu chè bét nhè đàn đúm). Trong đám thú nuôi nhốt nào kỳ đà, khỉ, cá, chim nhà bác ấy, mình thấy có 1 con đại bàng. Chú đại bàng được nhốt trong chuồng mà đường kính chuồng có lẽ không lớn hơn sải cánh của nó. Chân bị xiềng và cánh không biết có bị cắt không mà mình chỉ thấy nó lâu lâu vỗ xoèn xoẹt. Cú đập cánh chẳng khác chi gà. Mình chợt liên tưởng đến cú sải cánh đầy uy dũng của loài đại bàng lúc tự do. Thật đúng là "Anh hùng khi đã sa cơ cũng hèn". Chả trách món quà cuối cùng mà Phạm Lãi tặng cho Ngô vương Phù Sai lúc Cô Tô thành thất thủ là một lưỡi gươm. Lưỡi gươm đoạn tuyệt với một tương lai tù hãm của bậc anh hùng.


Chỉ thương cho loài mãnh thú không có ai tặng gươm. Những anh hùng rừng thẳm này bất lực trước quỷ kế của con người, đành cam chịu phận "làm trò lạ mắt thứ đồ chơi" trong tay những tên người hèn sức nhưng lắm trò. Nhìn những con hổ đói meo đi đi lại lại và cú đập cánh tuyệt vọng của đại bàng, mình chợt nhớ câu:
Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
Bất hứa nhân gian kiến bạc đầu.
Nỗi niềm của mỹ nhân đã qua mùa nhan sắc nào khác chi cái đa hận của anh hùng vận khứ.
Bi kịch tù đày của anh hùng là một, nhưng bi kịch bị kẻ thấp hèn trông thấy anh hùng sa cơ còn hơn gấp vạn lần. Mãnh thú rừng xanh đang bị giam cầm chính là chịu nỗi bi kịch đó.

Hỡi loài người, đừng sỉ nhục thiên nhiên bằng thú vui tầm thường là chà đạp lên những ông vua núi rừng như vậy.

2 nhận xét:

  1. A.V có nghe nói 1 câu " Một con én không làm nên mùa xuân " , dù A.V có tha thiết kêu gọi mọi người thì cũng vậy mà thôi, vì em nghĩ có một số người đã quên câu " Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại " rồi, nên những người này không hiểu chỉ cảm thấy vui là được. Ủa mà em có nghe A.V nói trở thành người Vô cảm mà, sao lại quan tâm và thương tiếc nhỉ, hihi, em đùa thôi. À, em thấy câu :
    Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
    Bất hứa nhân gian kiến bạc đầu
    Mặc dù em cũng hiểu ý nghĩa 2 câu này, nhưng em cứ nghĩ mãi sao lại có liên quan đến bài viết này nhỉ? A.V giải thích dùm e nhé, đừng có nói em dốt à, hihi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có ai có thơ nào lắp vô chỗ này không, bí quá ghi bừa vô, giờ gỡ ra không biết viết lại cho khớp. Hic.

      Xóa