Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012

Đọc "Sầu trên đỉnh Puvan": Chông chênh niềm tin của một lớp người "trên đỉnh"?


Gần đây, Nguyễn Ngọc Tư ra mắt tiểu thuyết Sông, báo chí đua nhau phỏng vấn sao văn phong khác vậy, bác ấy điềm tĩnh trả lời rằng trái đã chín thì đổi vị chớ sao. Nhưng mình thì cho rằng từ khi tập truyện ngắn "Gió lẻ và 9 câu chuyện khác" ra đời thì Nguyễn Ngọc Tư đã "chín" lắm rồi. Mười truyện ngắn là 10 cảm xúc khác nhau, nhưng truyện "Sầu trên đỉnh Puvan" làm mình nhớ hơn cả.
Truyện kể rằng có 1 anh chàng thuộc giới thượng lưu (nhưng ăn chơi vừa vừa thôi) cái gì cũng đã nếm trải hết rồi, càng ngày càng khó có gì hấp dẫn anh ta. Cho đến một hôm anh nghe đồn là có một thứ hoa mọc trên núi đẹp đến nỗi "đáng đánh đổi cả đời người để một lần nhìn thấy nó". Nhiều huyền thoại của loài hoa này càng kích thích anh mãnh liệt. Anh quyết định leo lên đỉnh núi ấy.
Kết quả đúng như lời nguyền, sau khi ngắm những đóa hoa chết người ấy, anh quyết định không sống nữa. Anh quyết định chết vì không hy vọng rằng có điều gì tốt đẹp hơn có thể đến với anh nữa. Anh quyết định chết vì không còn đỉnh núi nào để anh có thể lên đỉnh. "Trên đỉnh núi, không có thêm đỉnh núi" (chữ NNT).

Mình chợt nhớ đọc ở đâu nói rằng, quân đội Ba Tư hùng mạnh có một lời nguyền độc ác dành cho kẻ thù: chúc an nghỉ mãi mãi. Thật kinh hoàng khi mỗi sáng ra thức dậy ta biết không có gì chờ đợi  mình ở phía trước. Không hy vọng. Không tình yêu. Không tín điều. Nhà sư trẻ Thích Tâm Thiện trong tác phẩm "Hài nhi tóc bạc" đã có chữ về lớp người như vậy là "lao đao với niềm tin chông chênh" và cứu cánh chỉ là tin rằng có một tình yêu "như mặt trời trên đỉnh non cao" đang ngày đêm chiếu rọi tâm hồn. Tình yêu ấy có thể là Chúa, có thể là Phật mà cũng có thể là một cái cây đang tỏa bóng mát trước nhà. Bỗng thèm nghe Quốc Bảo: "...Xin âu lo không về qua đây. Xin yêu thương dâng thành men say. Xin cho ta nhìn ngắm lung linh từ đáy đôi mắt rất trong". Phải chi anh chàng ấy mà được ngắm lung linh từ một đôi mắt rất trong nào đó thì đâu quyết định từ giã cõi đời.
Kết bài, xin chép tặng các bác bài thơ thấy hay hay của bác Thích Tâm Thiện trong tác phẩm đã nói của bác ấy, tựa thơ cũng là tựa sách: Hài nhi tóc bạc.

Người từ vô tận tái sinh
Đi qua trần thế mang tình nhân gian
Rồi từ cuộc mộng vừa tan
Quê hương một độ bàng hoàng ra đi
Ngày về bạc tóc hài nhi
Nắng chiều nhẹ đổ thầm thì trên vai
Giã từ giấc mộng thiên thai
Vô biên ngày ấy, Như Lai gọi về.

(Ghi chú: ai tìm được bức hình "hài nhi của thế giới thứ 3" thì gửi cho mình để chèn vào bài nhé)

3 nhận xét:

  1. Đọc qua bài này làm cho em nhớ đến 1 người bạn, tuy có những lúc tuyệt vọng như cô ấy vẫn có 1 niềm tin như Nhà sư trẻ Thích Tâm Thiện này nói " Tình yêu ấy có thể là Chúa, có thể là Phật mà cũng có thể là một cái cây đang tỏa bóng mát trước nhà", hihihi. Em nghĩ để một ai đó không tuyệt vọng thì phải có 1 cái gì đó để người ta hướng đến ?, như trường hợp A.Chàng trong câu chuyện này, em nghĩ đáng thương cho A ấy chứ vì A này chưa tìm được lối thoát hoặc 1 điều gì đó ? để niếu kéo anh này ở lại.

    Trả lờiXóa
  2. Nói lại cho rõ nhé, câu: " Tình yêu ấy có thể là Chúa, có thể là Phật mà cũng có thể là một cái cây đang tỏa bóng mát trước nhà" là của tui. Còn Tâm Thiện nói: "Tình yêu như mặt trời trên đỉnh non cao".

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vậy A.V viết không ngắt câu rõ ràng làm người khác hiểu vậy chứ đâu, hichicic.

      Xóa