Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

Đột tử


Nhân gần đây có vụ một bà cụ từ Thanh Hóa lên Hà Nội khiếu kiện đất đai, sau đó vì lý do gì đó bà bị chết tại vườn hoa Lý Tự Trọng, không nhắm mắt, mình bỗng nhớ về người mẹ của một bạn cũ hồi học phổ thông. Bác ấy cũng khiếu kiện và cũng đã mất.
Hồi đó bác ấy khiếu kiện ngôi nhà bác ấy bị nghiêng vì nhà kế bên xây dựng cao tầng. Nhà cao tầng ấy là của vị bác sĩ nổi tiếng thị xã, và nhà bác ấy thì bị nghiêng nhìn mắt thường cũng thấy, ở chẳng được mà bán cũng không xong. Khiếu kiện và đòi bồi thường là hoàn toàn xác đáng, và ai cũng nghĩ Tòa cũng chẳng cần phải có hồ sơ gì nhiều để mà tuyên án. Ấy thế mà để vị bác sĩ kia bồi thường không hề đơn giản tẹo nào. Cũng từ đó, bác ấy bắt đầu cuộc sống đoạn trường trên đường tìm lại công lý. Có lẽ 5 hay 10 năm gì đó, nhưng những lá đơn, thư hầu như rơi vào khoảng trống, những phiên xử chỉ có một kết luận. Cho đến một ngày, mình được tin bác ấy đã mất. Mình lục lọi trong trí nhớ, lần gặp bác ấy gần nhất, bác vẫn còn nguyên hình ảnh một phụ nữ đầy năng động, còn nguyên ngọn lửa cháy sáng tìm công lý. Bác không ngừng trưng ra các bằng chứng, bác không ngừng tìm kiếm các luật sư tài danh. Hy vọng của bác không hề tắt. Nhưng bác ấy lại ra đi. Sự ra đi làm mình nghĩ tới ngọn nến, ngọn nến trước khi tắt không hề mờ đi chút nào ánh sáng của nó. Ngọn nến cháy hết thì thôi. Không biết trước lúc nhắm mắt, công lý đã tìm đến bác hay chưa, hay một cú sốc niềm tin nào đó đã quật ngã ngay tức thì người đàn bà không mệt mỏi ấy. Ừ, người ta chỉ hết sống chừng nào thôi hy vọng.

Ước gì thế giới này không còn người nào phải kêu oan. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét