Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2012

Bàn về chữ cướp


Hôm nay, báo chí đồng loạt hướng dư luận vào chuyện cướp giật. Chịu khó để ý, báo chí ngày nay thống nhất lạ kì, bất kể tờ nào, miễn đã gọi là báo thì nhất nhất chỉ đăng có một nội dung, một luồng thông tin, một suy kiểu suy nghĩ. 700 tòa báo, hàng trăm ngàn phóng viên, hễ nói tới đề tài nào là đồng loạt chỉ nói đúng mỗi đề tài đó kèm với kiểu nhận xét  "thống nhất cao".
Không hiểu sao mình cảm giác hình như mỗi lần có vụ cướp lớn trên mặt nước thì ở nhà người ta lao nhao với bọn cướp trên mặt đất. Lần đầu là với bọn cướp chó, đâu cũng cả chục bài viết kéo dài cả tuần trên khắp các báo. Lần này, trong lúc một con tàu rất to đang chính danh làm việc thì "bị gây đứt cáp", báo chí cả nước đồng loạt nói về bọn cướp giật nhan nhản đầy đường mấy năm nay.
Cướp, có nhiều loại cướp, tùy theo địa bàn hoạt động mà có tên gọi riêng, và chữ dùng chung cho bọn này gọi là phường đạo tặc, đại khái nghĩa là giặc cướp. Giặc cướp có nhiều loại, như là cướp biển, cướp cạn, cướp nước...Ông bà lại có cách phân biệt đơn giản hơn là: Con ơi nhớ lấy câu này. Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan. 
Mệnh đề đầu của ông bà đúng nhưng chưa đủ, bởi giặc bây giờ cướp đâu cần đêm, chẳng những giặc cướp ngày mà còn ngông nghênh công bố cái sự cướp cho toàn thế giới biết nữa.
Nhưng mệnh đề sau thì tuyệt nhiên đúng. Và từ ngữ dành cho bọn cướp ấy sang trọng hơn nhiều: "nhóm lợi ích". Nhóm này cách cướp cũng khác hẳn, chúng không dùng hung khí, chúng chỉ dùng thủ đoạn vận dụng cơ chế và các điểm mập mờ của chính sách. Đặc biệt, chúng kinh doanh thì đụng tới cái nào lỗ cái nấy. Nhà nước càng hỗ trợ, chúng càng lỗ nhiều. Đào tài nguyên đất nước lên bán: lỗ. Dụng sức nước tự nhiên bán năng lượng: lỗ. Đầu tư xây dựng dự án khủng: không bao giờ hoàn vốn. Xây dựng các công trình phúc lợi: đắp chiếu. Đổ tiền núi kiếm thành tích thể thao: thua muối mặt.
Giữa lúc người dân đang sống trong lắm nỗi sợ hãi nào là phí đường bộ, nào là giá xăng giá điện tù mù giảm 1 tăng 10, thì chuyện cướp giật hung hãn mà báo chí đăng tải có vẻ rất man rợ mình cũng không cảm thấy sợ thêm tẹo nào. Chỉ đến khi đọc tin sáng nay trên SGTT mình mới bàng hoàng đột quy:

"Từ ngày 1.12.2014, xăng E5 sẽ là nhiên liệu duy nhất bắt buộc các phương tiện cơ giới sử dụng ở bảy tỉnh, thành phố trong cả nước gồm Hà Nội, TP.HCM, Hải Phòng, Đà Nẵng, Cần Thơ, Quảng Ngãi, và tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu" (nguồn ở đây). Đến đây thì sức chịu đựng của mình chạm đáy. Số là mình làm ăn lương thiện, tích cóp cả đời mua được 1 con xe giảm giá để tạm gọi là hạn chế cái nguy hiểm khi tham gia giao thông cùng bọn hỗn hào quái xế. Bác sản xuất xe mình trình độ chỉ mới nghiên cứu được xe chạy 100% xăng, không mảy may nghĩ rằng một ngày nào đó người ta đổ vào xe bác ấy thứ xăng gì đó gọi là sinh học có pha không biết bao nhiêu cồn. Thật tội con xe. Như là một con sói mà người ta cho ăn cỏ vậy. Thương cả cái túi tiền còm cõi của mình. Xe hư ai mà thèm bảo hành. Xe cháy tự lo thoát chết. Căn nguyên của việc xài xăng pha này là đám quái vật bán cồn bán hàng không được, bèn méc với bồ tát của chúng là chính phủ bắt xe thiết kế chạy xăng phải đổ cồn vào. Thôi thì bọn quái vật ấy muốn lợi nhuận bao nhiêu để đám tài xế hùn lại mà nạp cho, chỉ có mát tiền. Chứ chúng chơi kiểu này thì chẳng những mất tiền, mà còn mất xe, thậm chí mất mạng cho cái hóa chất ế ẩm trên trời ấn xuống này nữa.
Chợt nhớ bài thơ đi tiểu của Thái Bá Tân, tác giả mắc bệnh sỏi thận đái rát, nghe tiếng thằng nhỏ đái vô bô rồm rộp chợt ngộ ra hạnh phúc. Bây giờ mình mới ngộ ra, chạy xe được đổ xăng là niềm hạnh phúc vô biên. Bởi điều ấy chỉ hơn 300 ngày nữa thôi đã trở thành ước mơ xa vời. 
Huhuhuhuh. Xin trân trọng giới thiệu bài thơ Hạnh phúc của Thái Bá Tân:

Hạnh phúc


Về khái niệm hạnh phúc,
Người ta nói mãi rồi.
Xin phép kể câu chuyện
Từng xẩy ra với tôi.

Lần ấy nằm bệnh viện,
Phải mổ, đái không ra.
Có thằng nhóc giường cạnh,
Lên hai hoặc lên ba.

Hắn tè vào bô sắt,
Tiếng thật đều, thật êm.
Nói thật với các bác,
Tôi nghe thế mà thèm.

Và nghĩ, nếu đái được,
Chắc chắn tôi là người,
Dẫu nghèo, dẫu sắp mổ,
Hạnh phúc nhất, nhất đời.

Sau lần ấy, ra viện,
Tôi vẫn tè hàng ngày,
To và êm hơn nó,
Thế mà lạ điều này,

Tôi nghĩ sự tè ấy
Là bình thường, đương nhiên,
Không thấy mình hạnh phúc,
Cũng chẳng sướng như tiên.

Thế đấy, ta đang có
Nhiều cái để làm ta
Trở thành người ta muốn.
Vậy còn kiếm đâu xa?



3 nhận xét:

  1. Thời buổi này sướng khổ thế nào cũng không biết nữa. Một anh đi xe ô tô xịn dạo khắp phố phường chưa chắc đã sướng bằng anh chạy xe đạp dạo quanh đường làng, bởi anh lái xe ô tô vừa chạy vừa nơm nớp lo sợ quá nhiều thứ: kẹt xe, tai nạn, phí đường bộ, giá xăng dầu, chính sách của nhà nước (xe chính chủ, bắc buộc dùng xăng E5...)... Hic.hic..thật tội nghiệp cho thằng lái ô tô như nhà ngươi.

    Trả lờiXóa
  2. Những thằng đi ô tô chỉ là một "bộ phận không nhỏ" bị điêu đứng bởi chính sách trên trời thôi. Đại bộ phận khác đang khổ sở vì giá tăng phi mã mới là đáng nói. Đặc biệt là đám con chúng ta không biết có còn cơm ăn không với cái đống nợ ngàn tỉ hiện nay cộng thêm cái Asiad 3 tỉ USD nữa.

    Trả lờiXóa
  3. Thời nay ngày càng có nhiều những chính sách ngán ngẫm và... không hiểu nổi làm thế nào người ta có thể tạo ra nó được. Cuộc sống dân đen ngày càng cơ cực, nơm nớp lo sợ, không biết khi nào cái chính sách chưa xứat hiện sẽ tác động, làm đảo lộn cuộc sống rất "hàng ngày" của ta...!!!

    Trả lờiXóa