Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

Mẹ bóp ngạt con: Xin Chúa hãy cứu rỗi linh hồn người phụ nữ ấy


Gần đây có nghi án một em SV năm nhất trót dính bầu không phá được, đến khi đẻ em bé đã dùng tay bịt miệng bé cho ngạt đến chết. May mắn là nhờ Chúa và sự tận tậm cứu chữa của các bác sĩ, bé đã khỏe mạnh bình thường trở lại. Mình đọc mẩu tin tới đâu mà mồ hôi vã ra đến đấy. Căm hận em ấy thì ít mà kinh sợ loài người thì nhiều. Phải chắc chắn rằng trong cái quần thể động vật đang nương náu ở Trái Đất này, chưa có bất kì phát hiện nào có một loài nào đấy bỏ rơi con đẻ của mình chứ đừng nói là giết. Nhưng kinh hoàng thay, loài người chẳng những giết mà còn giết dã man nữa. Từ cấp độ quăng đại giữa đêm lạnh lẽo trước cổng chùa nâng dần lên thành vứt vào sọt rác và lên đến đỉnh điểm hôm nay là bóp ngạt mũi. 
Cái sự chết ngạt của chúng sinh mình có vài ấn tượng nổi gai ốc cho đến hôm nay và có lẽ đi tận đến cuối đời. Năm học sinh vật lớp 7, đến môn thí nghiệm vẽ đồ thị nhịp tim của động vật, cô giáo đã cho cả lớp học một thí nghiệm kinh hoàng. Con vật xấu số được lựa chọn là một con gà. Yêu cầu của thí nghiệm là lấy quả tim nó ra khi nó vẫn còn đập. Khi đó không hiểu sao cô đã không chọn giải pháp mổ sống mà dùng biện pháp bịt mũi nó cho ngạt thở đến chết rồi mới moi tim ra thí nghiệm. Và cảnh tượng cái sự chết từ từ của con gà diễn ra trước mặt mình mãi mãi là một vết hằn tâm lý. Thằng Phan Chí Thanh là đứa xung phong bóp mũi. Nó bình thản bịt mũi con gà. Chỉ một lúc, ức con gà bắt đầu phồng lên xẹp xuống với biên độ rất rộng và tốc độ rất nhanh, mắt nó mở to trừng trừng và chân gà co giật liên tục. Thằng Thanh bình thản  bóp mũi nó. Lúc này ức gà đã phồng xẹp dữ dội và chân gà giật liên hồi, cứt gà phọt ra trong nỗ lực tuyệt vọng tìm một chút không khí vào phổi. Thằng Thanh bình thản  bóp mũi nó. Ngay sau lúc ấy là chân gà duỗi thẳng ra, toàn thân co giật nhẹ nhẹ và mắt gà khép lại trong niềm căm phẫn tột cùng. Một đứa nào đó, không biết là thằng Thanh hay đứa khác hay cô giáo mới nhanh tay mổ ức gà ra để lấy quả tim đang còn đập rất mạnh. Thí nghiệm lúc này bắt đầu với một cái xác lạnh tanh và một quả tim nóng hổi. Kiến thức khoa học thu được từ thí nghiệm đó mình không thấy đâu, nhưng ý nghĩ về sự dã man của môn học và sự vô cảm của đồng môn và cô giao dạy học đã khắc sâu vào kí ức mình. Không biết những năm sau này, môn ấy có vẫn tiếp tục lấy mạng những chú gà xấu số một cách man rợ vậy nữa không, và những sát thủ máu lạnh xuất hiện nhan nhản gần đây với những đòn giết người chí mạng không biết có đã từng lạnh lùng bóp nghẹt mũi con gà trong giờ thí nghiệm sinh lớp 7?
Kí ức thứ hai về sự ngạt thở là cơn suyễn đến suýt mất mạng của bố mình. Hồi ấy hình như mình còn là một đứa trẻ 13 hay 14 tuổi gì đấy. Cơn suyễn cấp tính đã làm bố mình ngạt thở đến nỗi đã cảm nhận được cái chết đang đến rất gần. Trong ánh mắt nhìn mình đầy thương yêu của người cha đang lo lắng cho  đứa con bé bỏng, mình nhớ hình như là nó long lanh ngấn nước. Lạy Chúa, bố mình đã sống sót một cách diệu kì sau cơn suyễn kinh hoàng đó.
Có lần báo đăng tâm sự của một nhà văn nọ. Ông này nuôi cá vàng, lần kia ông xa nhà vài bữa. Trở về thì cá đã trắng bụng chết do ông đã không sục ôxy vào nước. Chuyện quá nhỏ mà, ông tiếp tục mua cá khác về nuôi. Cho đến một lần ông suýt chết vì bị đuối nước khi đi bơi. Trải nghiệm kinh hoàng của việc ngạt thở làm ông liên tưởng đến đám cá vàng chết vì thiếu ô xy. Ngay khi ấy, có lẽ ông đã ngộ ra điều gì đó. Ông thôi sở thích cá chậu chim lồng.
Một ấn tượng khác là từ phim Biệt động Sài Gòn. Phim có đoạn nhóm đặc công đã đột nhập vào đến dinh thống nhất. Trong khi truy kích một sĩ quan trong mê cung của dinh, 2 đắc công đã bị tay sĩ quan nọ gài thế nhốt vào giữa đoạn cầu cầu thang. Sau đó hắn tung một quả mìn hơi ngạt vào. Diễn xuất của diễn viên đặc tả cảnh chết từ từ vì ngạt kinh khủng đến nỗi cả phim đến giờ mình chỉ nhớ mỗi đoạn ấy. 
Kể lại một vài chuyện để thấy lời đơn giản của Phật: Mạng người qua hơi thở nó sâu sắc làm sao. Chả trách đỉnh cao của võ học hay tôn giáo đều là lắng nghe và làm chủ hơi thở. Điều đơn giản ấy chứa đựng    bí mật lớn lao của vũ trụ. Bí mật mà ngôn ngữ của loài người không tài nào mô tả nổi. Nó chỉ trực chỉ chân tâm mà khi cần thể hiện qua hình thức thì chỉ có đại đầu đà Ca Diếp mới lĩnh hội qua câu chuyện Niêm hoa vi tiếu.
Bởi thế, cưỡng bức một sinh vật sống phải chết dần vì ngạt thở là một tội ác lớn lao mà dẫu trừng phạt tội nhân thì cũng là một hình phạt hà khắc. Nay một người mẹ đan tâm nhìn con mình đang dần lịm đi bởi chính bàn tay của mình đang bóp nghẹt mũi nó là một câu chuyện không thể nào tưởng tượng nổi. Quỷ sa tăng có lẽ cũng đã chạy xa khỏi người đàn bà đó. Lạy Chúa với đặc tính tình yêu bao la của mình, xin hãy làm cho người đàn bà ấy nhận ra một chút tình yêu của Người để bà ta không mãi bị thiêu cháy trong   những suy nghĩ và hành động nghiệt ngã của chính mình. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét