Xem loạt phim hồ sơ trinh sát của Hồng Kông trên truyền hình, mình rất ấn tượng với cách dàn dựng và hiểu biết về pháp y của đạo diễn. Bởi cách diễn xuất, tính logic của vấn đề được thể hiện trước màn ảnh một cách hết sức tài tình và khoa học. Mình nể trọng ngành pháp y từ đó.
Pháp y Việt Nam cũng tỏ ra chẳng hề kém cạnh khi một dạo báo Tuổi Trẻ có loạt bài viết về ngành này. Rằng các anh cũng xông pha bất kể thời gian, bất kể xú khí của tử thi nặng mùi, một lòng quyết tìm ra bằng chứng để đưa thủ phạm ra công lý. Câu nói cửa miệng của các anh là "xác chết biết nói" đủ để thấy trình độ khoa học cũng như kỹ năng nghề nghiệp của ngành pháp y nước nhà tiến bộ đến chừng nào. Và trình độ ấy đã tiến đến mức hơn hẳn các đồng nghiệp Hồng Kông khi cùng một kết quả khám nghiệm khách quan nhưng kết luận thủ phạm thì được xác định tùy theo phản ứng của gia đình nạn nhân. Minh chứng rõ nét đau lòng là vụ chết của anh Nguyễn Anh Tuấn khi bằng chứng pháp y có xu hướng nghiêng về thủ phạm là con rể của một quan chức khả kính đứng đầu một tỉnh. Đó là một nền pháp y sẵn sàng kết luận nạn nhân chết do say rượu sặc nước khi người nạn nhân còn tím bầm và xương sườn gãy sạch. Nền pháp y đó còn có những kết luận rất khoa học về những cái chết vui nhộn đại thể như vầy:
-Huỳnh
Công Nhựt ở đồn CA huyện Bến Cát Bình Dương ngày 25.04.2011, được kết luận là
ân hận, tử tử bằng sợi giây sạc pin điện thoại cầm tay. Có để lại “lá thư tuyệt
mệnh”.(ở đây)
-
Nguyễn Văn Khương ,21 tuổi, chết ở đồn CA huyện Tân Yên Bắc
Giang vào ngày 23.07.1010, được kết luận là “bị cảm” khi đang ngồi trên ghế trong
nhà công an. (ở đây)
-Võ Văn
Khánh, 29 tuổi, chết ở đồn CA huyện Điện Bàn ngày 10.05.2010, được kết luận là
“tự tử bằng dây buộc giầy”. Mặc dù “Khi gia đình khâm liệm, phát hiện thi thể
anh Khánh không bình thường. Từ phần ngực xuống hai bên sườn có dấu giày in đậm
và tím bầm nhiều chỗ….” (ở đây).
-Nguyễn Quốc
Bảo, 33 tuổi, chết ở đồn CA Quận Hai Bà Trưng Hà Nội vào ngày 21.01.2010, được
cho là lao đầu vào ghế băng ở đồn CA tự vẫn. (ở đây).
- Đặng Đình
Trung ở xã Tiên Động, Hải Dương chết chỉ vài tiếng sau khi bị công an “trói dây
thừng mang đi “vì “giẫm lên gạch” và “đốt rơm” của một người trong xã hôm
28/11/2009. Được kết luận là do “Xuất huyết mạch mạc treo ruột, chảy máu ổ bụng
do xơ gan” (ở đây).
Nhân gần đây báo mạng báo giấy bỗng hùa nhau đăng bài về oral sex mà lacai.org mừng là người dân đã được mở miệng, mình thấy sao giống cái hồi báo chí đồng loạt đăng về trộm cướp khi tàu Bình Minh đang bị "làm đứt cáp". Lướt qua lướt lại mới hay thì ra cái nóc cabin của tàu cá dân mình bị "làm cho cháy".
Nghĩ qua nghĩ lại không biết là nên sướng vì mấy cái bài oral sex hay khóc vì mấy cái tàu cá cháy nóc đây. Thôi ngồi chờ ngóng thời sự tiếp vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét