Thứ Tư, 6 tháng 3, 2013

Quyền được chơi


Tối qua ngồi với con coi trò ghép máy hạt nhựa vào một khuôn, sau đó lấy bàn ủi ủi chảy nhựa cho nó dính lại thành bức tranh. Trò này làm cho đứa nhỏ tập trung, không bắt mình làm đủ trò mèo chó với nó, cũng đỡ mệt được vài giờ. Đang chơi thì có một đứa nhỏ 3 tuổi (tay chủ tiệm nói) bán vé số mặt mày nhem nhuốc tới mân mê một sản phẩm của bé con mình mới làm xong, vẻ mặt rất là thèm thuồng. Mình thấy vậy ngỏ ý muốn mua cho nó 1 món đồ chơi nhưng nó lắc đầu kiên quyết bảo bán xong mới được chơi. Có lẽ nó đã từng no đòn vì hàng chưa bán hết mà mải ham chơi. Coi xấp vé trên tay nó còn 3 tờ mình giải quyết luôn. Xong mới hỏi nó muốn chơi gì, mình lấy một sản phẩm làm sẵn tính tặng nó. Nó vẫn lắc đầu. Lần này bảo muốn chơi như con mình. À, thì ra con bé chỉ thích được sáng tạo. Khi nhận được món đồ chơi, nó bắt đầu say sưa lắp lắp ghép ghép các hạt nhựa.
Ngó nó chơi, ngó lại con mình. Hai đứa trẻ, hai cặp mắt sáng tinh anh, hai gương mặt lém lỉnh, hai nét hồn nhiên miệt mài với trò chơi sáng tạo mà hai hoàn cảnh một trời một vực. Một lát con bé lại có một thằng anh 9 tuổi sà vào cùng chơi. 9 tuổi mà nó gầy đét và cao cỡ con mình, hỏi nó biết đọc không, nó bảo không.
Ngồi xem tụi nó chơi, nghĩ ngợi lung tung chúng ta có rất nhiều chính sách bảo vệ trẻ em, nhưng mà chương trình của Tuấn "cơm có thịt" vẫn không bao giờ dứt danh sách trẻ đói phải cưu mang. Rồi những đứa trẻ vùng cao rét run lập cập giương mắt nhìn lại đám du khách đang ngó thân phân phận chúng như một quang cảnh lạ để dành kể lại cho chuyến du lịch của mình. Không hiểu những người làm dự án lỗ hàng tỉ đô có bao giờ nghĩ chính họ đã góp phần đẩy những đứa trẻ vốn đã đói và lạnh phải lao ra đường làm đủ thứ nghề bất chấp bao hiểm họa từ đám mang hình người nhưng từ lâu lòng đã hóa thú (nói tội cho loài thú).
Chợt nhớ lời của bác Hồ đơn giản mà như một lệnh giao nhiệm vụ cho bất cứ ai đã gọi là người lớn:
Trẻ con như búp trên cành
Biết ăn ngủ, biết học hành là ngoan
Mình nghĩ, một đất nước có đạt những thành tựu vượt bậc cỡ nào, dẫu GDP đầu người có lên đến mấy chục ngàn đô thì  chừng nào mà trẻ con vẫn còn ăn chưa no, mặc chưa ấm và không được đến trường thì đất nước ấy vẫn còn nghèo lắm, ít nhất là nghèo tầm nhìn nhân văn của người làm lãnh đạo.

1 nhận xét:

  1. Gap may dua be nay, ngoai cam giac xot thuong, con cam giac uat han.

    Trả lờiXóa