Thứ Năm, 13 tháng 6, 2013

3 bài thơ mới của Nguyễn Khoa Điềm

Đại quan về hưu này gần đây bỗng dưng cất tiếng sau rất lâu im tiếng ở chốn quan trường. Nay trăn trở cho ra 3 bài thơ mới, mình lượm được ở nhà bác Nguyễn Trọng Tạo. Xin giới thiệu:

SỐNG VỚI THẾ GIỚI NÀY
Bạn biết gì về cái chết ?
Ngay cả khi cái chết cận kề,
Ngày ngày ám ảnh,
Bạn cũng không biết gì về cái chết.
Bao ngàn đời
Tri thức chúng ta bất lực về cái chết 
Dù ta chưng trên bàn một cái đầu lâu
Vẫn là hai hố mắt trống rỗng .
Người Mễ Tây Cơ rước Thần Chết vào lễ hội
Phải chăng họ coi cái chết là niềm vui ?
Cả con chim đang nhảy nhót trên cành
Ta đã biết gì về cái chết của nó ?
Cái chết có đập cánh ?
Cất tiếng hót líu lo ?
Và tình tự giữa mùa xuân rộn rã ?
Bạn chỉ biết cái gì gây nên cái chết
Của Homère, Pouchkine, Jésu, Enstein
Nhưng cái chết là thế nào
Ngay trong tro bụi các vĩ nhân
Bạn không hề biết
Khổng Tử xa lánh quỷ thần và cái chết
Vì ông chỉ hiểu được cái sống
Chắc chắn ông là người thầy trung thực.
Ngay cả khi chúng ta gọi các danh nhân là bất tử
Chúng ta cũng không biết gì về cái chết ở thế giới bên kia
Chúng ta chỉ nói bằng cảm quan người sống,
Xin lỗi, chúng ta nói lấy được !
Nếu Enstein, Pouchkine bỗng nhiên sống lại
Chắc họ cũng chẳng nói được gì về thế giới bên kia
Nếu chúng ta không lộn trái họ ra
Và cùng họ, học ngôn ngữ bóng tối
Cái chết là một bí mật
Chỉ được giải mật
Trong một vũ trụ khác
Có lẽ vì thế
Ngay bây giờ
Chúng ta chỉ được sống với thế giới này thôi
Xin muôn vàn bảo trọng
7.6.2013
.
GIỮA LẰN RANH SỐNG – CHẾT
Thế là đã rõ
Chúng ta đã vạch được một lằn ranh
Lạnh lẽo :
Giữa trừng phạt và khoan dung
Án quyết và lương tâm
Song sắt ngục tù và lòng khát khao sự thật
Chúng ta yêu cầu mọi người
Đặt lòng tin vào sự trừng phạt, án quyết và sắt thép
Để sống vo tròn trong vỏ ốc
Sóng vẫn đập suốt chiều dài đất nước
Bờ kiêu ngạo và biển đau thương
Ở đó, giữa lằn ranh sống – chết
Lòng nhân ái từng giờ sụt lở !
5.6.2013
.
DƯỚI CÂY SA LA
Trồng cây sa la trước sân
Bao năm rồi nhỉ ?
Dưới gốc cây này Phật đản sinh và nhập diệt
Mấy nghìn năm rồi ?
Bao nhiêu đau đớn muộn phiền
Còn hay mất ?
Bao nhiêu nước mắt
Trong mỗi phận người ?
Từ trên cao
Những chiếc lá vàng rơi khẽ
Nhường chỗ chồi non mới
Không có sự ban phát nào
Ngoài yên tĩnh …

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét