Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

Chuyện tâm linh


Tối qua vô tình xem được một phim kinh dị, phim Con tàu ma. Chuyện phim cũng xoàng nhưng thông điệp rõ ràng: toàn bộ những người tham vàng trên con tàu đều chết. Kỹ thuật gây sốc trong thể loại kinh dị thì thấy Tây hơn hẳn Tàu. Không có những hình ảnh quá ghê rợn nhưng cái không khí và mạch phim nó làm mình phải theo dõi đến hết. Và một trong số những cảnh kinh dị ấy làm mình liên tưởng đến một vài sự kiện.
Ma, trong phim này đã được đạo diễn thể hiện theo cách thông thường là chỉ là hình ảnh, không có vật chất, tức là chỉ nhìn thấy như thật chứ không cầm nắm sờ mó gì được. Có một cảnh là một con ma xinh đẹp quyến rũ anh chàng thủy thủ, anh ta cứ đi theo đi theo miết để đến khi nhảy vồ vào người đẹp thì rớt xuống hầm chông mà chết. Hihi, tay đạo diễn này khá, đã bị người đẹp quyến rũ dẫu là ma hay người thì trước sau gì cũng chết dưới hầm chông như chơi. Sau cảnh tay thủy thủ ấy chết, đạo diễn không quay tiếp hắn nữa, thế nhưng mình nghĩ, giờ hắn đã là một con ma, con ma đầy dục vọng do chết trọng trạng thái thèm thuồng, thế thì hắn sẽ lại tiếp tục lao vào người đẹp ma kia. Thế nhưng, khi này chỉ còn ý thức, chứ có vật chất nữa đâu mà thực hiện cho ý thức. Và, hihi, cái ấy của hắn còn nhẹ hơn lông hồng, mần ăn làm răng?
Lan man mới nhớ lại mấy điều liên quan vụ này đâu đó của nhà Phật, rằng Tham là cội nguồn của Sân, Si, rằng dục vọng là con đường ngắn nhất đưa đến địa ngục. Chợt nhớ về trải nghiệm của chính mình mới đây mà thấy mơ hồ lo lo cho một truyền thống. Số là kẻ viết bài này bị ngộ độc thực phẩm, không nuốt được gì ngoài món cháo trắng đã liên tục 2 ngày, vô tình đi ngang  tiệm bún bò bốc hương ngào ngạt mà khởi sanh thèm muốn vô kể. Nỗi lo bắt đầu từ đấy.
Ông bà ta vốn có truyền thống giỗ kị và tự hào là nét đẹp văn hóa ngàn đời. Ngày này, gia đình chòm xóm cùng nhau họp mặt say sưa bù khú ôn cố tri tân. Giỗ nhỏ thì giết gà, giỗ lớn thì mổ lợn, nói chung là phải làm cho mọi người thấy rằng đám con cháu của nhà này là hiếu đạo, dẫu sau đó có lâm cảnh nợ nần. Chuyện văn hóa lễ giáo tế nhị sâu xa cũng là nếp nhà trong mỗi tâm hồn Việt mình không dám lạm bàn, nhưng thiết nghĩ như chuyện tay thủy thủ đã chết mà đầy dục vọng chưa thỏa mãn kia chắc không sung sướng gì lắm. Các cụ hương khói trên bàn thờ không biết có cái cảm giác giống như mình là phải ăn cháo trắng nghe mùi bún bò mà chỉ biết thèm rỏ dãi hay không nữa
. Có lần mình đốt vàng mã cho bà cô quá cố, một vị sư trẻ thấy thế mỉm cười nói: Quý vị cứ kêu tôi tụng niệm cầu siêu thoát cho người chết mà cứ mang đến toàn nhà lầu xe hơi điện thoại xịn thế này, ai siêu thoát cho nổi. Hehe, vị này trẻ người nhưng đạo hạnh tốt, ít ra cũng có chính kiến đúng đắn cho cái vụ bị nô dịch văn hóa của dân ta này.

Mới hay, người Ki tô giáo không biết có quan niệm linh hồn ma quỷ như mình không, nhưng cứ thấy chết thì về với Chúa xem ra coi bộ ổn, ít nhất cũng không mất quá nhiều tiền bạc thời gian cho cái vụ ma chay kèn trống giỗ quảy mà ngẫm kỹ vì lợi lạc người chết thì ít mà vì cái tiếng thơm của chính mình thì nhiều.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét