Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

MỘT MÌNH HAY MỘT NHÓM


Hôm nọ, một friend là bạn trung học phổ thông đã lâu không gặp nhắn tin hỏi mình: "Ê, nhớ mày học thợ hồ phải không? Lại sửa dùm cái toilet nhà tao coi."
Câu hỏi của bạn khiến mình giật mình ngó lại.  Thì cả chục năm nay hình như mình không còn làm một thứ gì để gọi là một thành phẩm, ví dụ như là đóng một cái bàn, xây một cái chuồng, vẽ một cái cống và được trả công từ những sản phẩm ấy. Đã gần 10 năm, công việc của mình phải làm việc chung với nhiều người. Là loại công việc phải gắn kết với nhiều người trong cùng tổ chức và nhiều tổ chức cho một công việc. Và khi buộc phải ở trong một nhóm, mình nhận ra thành quả do một cá nhân mang lại không bao giờ lớn hơn thành quả do một ê kíp mang lại. Khi làm việc một mình, tôi chỉ có được thứ tốt nhất mà tôi giỏi nhất, nhưng khi làm việc cùng với đồng đội của mình, tôi có thứ tốt nhất từ cái giỏi nhất của rất nhiều người. Khi John C. Maxwell giảng về làm việc nhóm, ông kể, một thính giả đứng lên phản bác rằng anh ấy vẫn có thể làm tốt mọi việc chỉ với một mình. Rất nhẹ nhàng, ông trả lời: Xin lỗi, như vậy những thứ anh đạt được tôi chắc chắn không có gì lớn lao cả.
Trở lại chuyện anh bạn phổ thông gọi nhờ sửa toilet. Chính nhờ việc không còn làm việc một mình, mình vẫn có thể giúp bạn việc ấy dù không trực tiếp thực hiện. Bởi mình biết một người bạn khác rất giỏi nghề sẽ làm công việc ấy một cách hết sức chuyên nghiệp, và do đó, rất nhẹ nhàng. Cũng như vậy, nhờ biết được những người bạn hành nghề ở nhiều lĩnh vực khác nhau, mình đã giúp những người bạn của mình giải quyết vấn đề của họ theo cách nhẹ nhàng như vậy. Điều ấy thực sự làm mình phấn chấn. Chợt nhớ một câu chuyện mới  đọc gần đây. Có một linh hồn mới chết, thánh Phero muốn anh ta trải nghiệm nên dắt đi coi thử địa ngục thiên đường. Ở cảnh địa ngục, có một nồi súp rất to, mỗi người được phát một cái muỗng với cán dài bằng cánh tay của người đó. Người nào người nấy tranh nhau đổ thức ăn vào miệng của mình. Nhưng do cán muỗng dài quá nên thức ăn không đến được miệng, ai nấy đều kêu than thẻm thiết vì đói. Ở cảnh thiên đường, cũng nồi súp to vậy, cũng muỗng dài vậy, nhưng người này đút cho người kia. Vì thế, ai nấy no bụng đầy đủ.
Một nhà văn nào đó hài hước, rằng tiền thì nó như phân. Chất đống thì bốc mùi, nhưng rải khắp mặt đất thì nó sinh sôi ra trăm ngàn hoa trái.
Mình thì không chỉ đồng ý với ông ấy ở chỗ tiền, mà còn tự thấy cuộc đời mình nó cũng như phân, hehe. Vì thế, mình cố gắng rải đi những gì có thể trong một hạn mức mà lý trí mông muội của mình cho rằng nó có thể đơm hoa ở đâu đó trên mặt đất có quá nhiều thùng phân thối nát như xứ Vịt này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét