Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

Là Satan hay là Chúa?



Quỷ hay là Chúa, dường như đó chỉ là một bộ mặt. Vì thế khi nỗ lực giết một con quỷ, là bạn đang đào mồ cho chính mình.

Những hình ảnh dữ dội cuối phim The Omen đã khiến người xem bật ra kết luận cho câu hỏi xuyên suốt phim trước đó (qua suy nghĩ của Thorn): Cuộc sống chỉ có hiện tại hay còn có quỷ dữ và Chúa?

Đại sứ Thorn đã đi từ một cực đoan là kẻ tuyệt đối vô thần đến một cực đoan là tên cuồng tín khi lảm nhảm một đoạn kinh vô nghĩa rồi đè nghiến đứa con của mình trước tượng Chúa và chuẩn bị cắm phập chiếc đinh ngàn năm từ thành cổ Jerusalem vào tim nó. Hình ảnh gợi lại lễ hiến sinh đầu tiên của loài người khi tổ phụ Abraham cũng chuẩn bị cắm phập con dao vào tim đứa con rứt ruột của mình dâng Chúa. May mà phút cuối Chúa đã đổi ý. Lần này cũng vậy, nhưng Abraham của thế kỉ XXI không may mắn như tổ phụ của mình. Để cứu đứa trẻ khỏi cơn cuồng tín từ chính cha của nó, Chúa buộc phải nhờ đến những người cảnh sát nổ súng vào đầu người cha đã trở nên cực đoan kia.

Bộ phim The Omen sau toàn bộ thời gian đầu dẫn dắt người xem vào những tình huống kinh dị để tập trung vào chú bé quỷ ám, đã có một kết cục xung đột tâm linh cực dữ dội. Sẽ rất dễ dàng để chiến đấu với loài quỷ khi nó xuất hiện trong vai một thế lực hắc ám như các thể loại thần thoại khác. Nhưng nếu quỷ xuất hiện trong bộ mặt một đứa trẻ, đặc biệt là đứa con của chính mình thì cuộc chiến khốc liệt hơn nhiều. Bởi chính bạn sẽ trở thành một con quỷ thứ thiệt khi cầm dao đâm vào tim chính đứa con của mình, dẫu cho bên trong nó là cả thế giới loài quỷ đủ sức tàn phá cả thế giới loài người. Và khi cho cảnh sát bắn vỡ đầu Thorn trong hoàn cảnh anh ta chuẩn bị hạ sát đứa trẻ, đạo diễn John Moore hẳn đã muốn truyền thông điệp: Cuộc chiến với loài quỷ đích thực, thật ra là cuộc chiến với chính mình. Không bao giờ ta có thể giết được con quỷ ấy. Nói như Phật giáo đại thừa, ta chỉ có thể biến Quỷ thành Chúa. Không cần phải dọn hết bóng tối ra ngoài mới có thể đón nhận ánh sáng, đơn giản là chỉ cần thắp sáng.

Phim có tình tiết gợi lên cuộc chiến triền miên của Satan và Chúa. Đó là khi người thợ chụp hình Keith Jennings quyết định nhặt lại đống vũ khí từ thành cổ Jerusalem sau khi Thorn (lúc này vô thần) cho rằng tay cha xứ ở đó là gã nghiện rượu nói toàn điều nhảm nhí. Jennings đã chết ngay khi khởi ý muốn giết một con quỷ. Cái chết đến với y có vẻ rất ngẫu nhiên, khi những người thợ đang làm việc trên mái nhà vô tình làm rơi chiếc búa xuống đầu, ngay khi anh ta vừa chuẩn bị xong kho vũ khí giết quỷ. Có lẽ, một con quỷ sắp bị giết đã khều nhẹ cây búa để nó rơi vỡ đầu anh ấy. Chuyện này làm mình nhớ cách nay mấy năm, cũng có một con quỷ xô một cánh cửa sổ nhôm kính từ tầng 3 xuống đầu mình. May mà Chúa đã đẩy nhẹ cánh cửa ấy để nó rơi theo một hướng mà chỉ có mặt kính vỡ tan vì thử độ cứng với sọ người, còn cái khung nhôm thì chỏng chơ nằm đất. Hay gần đây, một con quỷ nào đó lại thổi một gã xỉn quắc cần câu bay thẳng vào đầu xe mình với tốc độ trên 80km/h trong thành phố. Lần này, Chúa vẫn lại là người nhanh hơn khi kịp đẩy cái đầu xe tránh được cú tông trực diện, đồng thời giang tay đỡ cái gã mềm nhũn ấy sau cú rơi tự do từ độ cao hơn 2 mét và phóng xa hàng chục mét sau cú va chạm. Cú ngã cầm chắc chết người đó chỉ khiến gã xây xát ngoài da và đái một bãi to tướng giữa đường.

Ngẫm lại, thì các sự kiện lớn của đời người của thế giới đều dường như là cuộc chiến miên viễn giữa Satan và Chúa.

Sáng uống cà phê, thằng bạn bảo, mày mở mồm ra chúa chúa cha cha thế kia bộ theo đạo rồi à? Mình cười hehe, bảo tao có đạo, là đạo hồi, tức ba hồi đạo này ba hồi đạo nọ. Keke.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét