Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

Mừng Chúa giáng sinh




Đức tin của tui ngắn chẳng tày gang, cho nên cứ đến Noel thì tui mới chịu nghĩ về Chúa. Cứ nghĩ về Chúa thì tui lại nghĩ về tình yêu của ngài. Nghĩ về tình yêu của ngài thì tui lại nghĩ về sự tồn tại của bọn IS, về động đất về sóng thần và về những chế độ cai trị man rợ vẫn còn khắp nơi trên thế giới. Nghĩ về đám ác ôn đó tui lại quay sang nghĩ về tình yêu của ngài. Nghĩ về tình yêu của ngài tui lại nhớ đến đức tin. Nhớ đức tin tui nhớ chuyện này:

Tối nọ có một tín đồ đi ngang nhà thờ. Anh dựng xe trước cổng vào cầu nguyện. Khi ra về anh ta đãng trí đi thẳng về nhà mà quên mất chiếc xe. Sáng thức dậy anh hớt hãi lao ra nhà thờ thì thấy chiếc xe vẫn còn nguyên vẹn. Mừng rỡ, anh cho rằng niềm tin đức Chúa của anh đã khiến ngài cảm động và bảo vệ tài sản cho anh nên lại vội vào nhà thờ để bày tỏ lòng tôn kính với Chúa lần nữa. Khi anh hào hứng trở ra thì chiếc xe anh bây giờ đã mất.
 

Đau đầu với câu chuyện này cùng với sự ác ôn của loài người cũng như thiên tai tồn tại song hành trong tình yêu Thiên Chúa, tui bèn đi hỏi ông Google. Google mang lại câu trả lời đến từ Baruch Spinoza(1623 - 1677): Spinoza lý luận rằng Chúa trời và Thiên nhiên là hai cái tên của cùng một thực tại. Các kết quả của hệ thống triết học Spinoza còn đem lại hình dung về một vị Chúa trời không cai trị vũ trụ bằng quyền năng, mà chính Chúa trời lại là một phần của hệ thống tất định mà mọi thứ trong thiên nhiên đều là một phần của hệ thống này. Do đó, Chúa trời là thế giới tự nhiên và không có tính cá nhân.
Quan điểm này đã được nhà bác học Einstein đồng tình trong bức điện trả lời Goldstein năm 1929: "Tôi tin vào vị Chúa trời của Spinoza, vị Chúa thể hiện mình trong sự hài hòa trật tự của những gì tồn tại, tôi không tin vào một vị Chúa quan tâm đến số phận và hành động của con người."

Trở lại chuyện đức tin, nhà khai sáng Tin Lành, Martin Luther đã có một cái nhìn ôn hòa trung dung đầy minh triết: “Tôn giáo không phải là "kiến thức thần học", mà là sự thông tuệ sản sinh từ trải nghiệm cá nhân”. Với hạ trí của mình, tui cũng bày đặt nghĩ, ở tầm cao nhất của niềm tin tôn giáo, có lẽ là thứ tôn giáo như Châu Diên hình dung qua lời giới thiệu bản dịch tác phẩm Nhà tiên tri của Khalinl Gibran dưới đây:

“Ta bắt gặp ở đây một tôn giáo mới, cái tôn giáo của người có văn hóa cao, của văn minh đích thực, cái niềm tin tôn giáo ở trong lòng từng con người khi sống hồn nhiên với chính mình và sống hồn nhiên với kẻ khác. Đó là một niềm tin vào một lối sống thuận tự nhiên cao nhất vì có văn hóa cao nhất và văn minh nhất. Ta có thể đoán biết những ai chắc chắn chống lại niềm tin mang tính tôn giáo cao đến mức ấy. Song, một niềm tin tôn giáo như thế chắc chắn sẽ là thuộc tính sắp tới của con người trong thế giới văn minh đích thực, không sống sượng.”

Mừng Noel 2014.

Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

TÔI NGHĨ GÌ? (Bài của Va-li)

Tôi trong bài này là Va-li, cô nàng nổi tiếng vì sống sót sau trận bao tuyết cùng lá thư gửi bộ trưởng Bộ GD. Bài viết này của em í có bài thơ hay nên cóp về nhà mình coi như làm tư liệu.

Tôi đã khóc. Khi nhìn thấy hình ảnh vị thầy nâng niu cuốn từ điển như một báu vật. Tôi nhận ra ngôi làng Aruchour nghèo nhưng không đói. Vì những người dân nơi đây đã luôn luôn lao động không cho đất nghỉ, không cho đất ngừng. Tôi thấy các em học sinh ở đây thiếu thốn đủ bề nhưng chưa bao giờ thương hại các em. Vì tôi biết, rồi một ngày nào đó, các em sẽ vươn xa bằng những chuyến hành trình lên núi cõng chữ về trường như thế. Giống như người dân Nepal xa xưa ấy, họ đã đập từng quả núi để xây nên một đất nước có hình hài dáng vóc đẹp như bây giờ.
Tôi nghĩ về Việt Nam, về thế hệ cha ông đi trước. Tôi không biết cha ông tôi có bao giờ hối hận vì đã hy sinh, đổ máu quá nhiều để xây nên một đất nước như hôm nay không. Dẫu vậy, ít nhất họ đã nếm mật nằm gai để thực hiện lý tưởng cao cả của họ, giành lại hòa bình cho Tổ quốc. Nhưng tôi bắt đầu thấy thương hại những bạn trẻ ở đất nước tôi - những người chỉ biết đòi hỏi “con đi học thì mẹ phải mua cái xe SH cho con, con làm bài tập thì mẹ phải cho tiền mua cái iphone mới cho con”. Đất nước tôi, rồi sẽ lụi tàn trong tay những bạn trẻ chỉ biết đòi hỏi và ngại hy sinh như thế.
Tôi bỗng nhớ về bài thơ của anh bạn tôi - Gia Hiền:
“Thế hệ tôi, một thế hệ cúi đầu
Cúi đầu trước tiền tài, cúi đầu sau mông người khác
Cúi đầu trước chính mình, cúi đầu bạc nhược
Chỉ ngầng đầu...
...vì...
...đôi lúc...
...phải cạo râu!
Thế hệ tôi, cơm áo gạo tiền níu thân sát đất
Cuộc sống bon chen
Tay trần níu chặt
Bàn chân trần không dám bước hiên ngang.
Thế hệ tôi, nhận quá nhiều những di sản hoang mang
Đâu là tự do, đâu là lý tưởng?
Đâu là vì mình, và đâu là vì nước
Những câu hỏi vĩ mô cứ luẩn quẩn loanh quanh...
Thế hệ tôi, ngày và đêm đảo lộn tanh bành
Đốt ngày vào đêm, và đốt đêm không ánh sáng
Nếu cho chúng tôi một nghìn ngày khác
Cũng chẳng để làm gì, có khác nhau đâu?
Thế hệ tôi, tự ái đâu đâu
Và tự hào vì những điều huyễn hoặc
Tự lừa dối mình, cũng như lừa người khác
Về những niềm tin chẳng chút thực chất nào!
Chúng tôi nghe và ngắm những siêu sao
Chỉ với mươi lăm nghìn cho vài ba tin nhắn
Văn hóa ngoại giao là trà chanh chém gió
Và nồi lẩu tinh thần là những chiếc I-phone
Thế hệ tôi, ba chục đã quá già
Và bốn chục, thế là đời chấm hết
Không ghế để ngồi, thì thôi, ngồi bệt
Mối lo hàng ngày là tiền trong tài khoản có tăng lên?
Thứ đắt nhất bây giờ là từng lạng NIỀM TIN
Thứ rẻ nhất, lại là LỜI HỨA
Sự dễ dãi đớn hèn khuyến mại đến từng khe cửa
Có ngại gì mà không phản bội nhau?
Không, tôi không đại diện thế hệ mình đâu!
Và thế hệ tôi cũng không đại diện cho điều gì sất!
Trăm năm sau, lịch sử sẽ ghi vài dòng vắn tắt:
Có một thế hệ buồn, đã nhạt nhẽo đi qua...

Thứ Tư, 26 tháng 11, 2014

Một nền giáo dục cấm đái



Tuần trước con gái đi học về có triệu chứng viêm tiết niệu. Nghỉ học khám và điều trị cho nó mới nghe nó bảo rằng, để duy trì ổn định, cô giáo bắt cả lớp chỉ được đái ỉa vào giờ ra chơi. Đứa nào buồn đái ỉa sai quy định của cô thì miễn giải quyết. Quy định trên sau khi áp dụng từ lúc nhập học đến giờ mang lại kết quả như sau: 3 đứa viêm nhiễm như con mình,1 đứa ị ngay tại lớp.

Có lẽ các quy định chính thức của Bộ Học không có điều khoản cấm đái này.Nhưng cùng với sự suy đồi giáo dục chung cả nước kéo theo sự lười sáng tạo của người dạy đã khiến không ít vị giáo viên cấp1 chọn cách tạo ổn định đầy áp bức theo kiểu cấm đái như trên. Chưa kể, có nơi còn khuyến mãi thêm vài hình thức sỉ nhục từ bạo lực hành động như xé tập, táng mặt, gõ đầu...đến bạo hành tinh thần kiểu: mày cứ đi đái hoài trong lớp thế thì mang bàn vào toilet học luôn đi.

Những năm gần đây, nền giáo dục được hàng trăm trí thức nhà báo nhà giáo liên tục kêu gọi chấn hưng. Một trong vài hình thức tiếp thu của bộ Học là xã hội hóa mần sách giáo khoa bằng cách đấu thầu với chính... Bộ.

Khoan nói tới những giải pháp vĩ mô tầm quốc gia quốc tế, kẻ hèn ngu dân có con viêm bọng đái này căn cứ vào cái thang nhu cầu Maslow mà thống thiết xin đề nghị: dù cho bất kì giải pháp nào được chọn thì nó cũng phải cho trẻ con cái quyền bản năng nhất là quyền được tự do đái ỉa. Bởi cái đỉnh tháp Nhu cầu Hoàn thiện chỉ được xây trên cái nền móng là Nhu cầu sinh lý.

Suy cho cùng, nền giáo dục nước nhà khó lòng mà thăng hoa cất cánh với cái bụng căng đầy cứt đái của hàng triệu học trò cấp 1 cả nước.

Thứ Năm, 6 tháng 11, 2014

BÚN RIU VÀ TRIẾT HỌC


Sáng nay ngồi ăn tô bún riu. Một người đẹp vào quán gọi: cho em tô bún riu, nhưng đừng để bún, chỉ để mì. Cú gọi món của người đẹp làm mình nhớ tới cách nhập đề triết học của Bùi Văn Nam Sơn về 2 cha con tranh cãi nhau chuyện mở rộng quy mô một quán phở: mở rộng tới cỡ nào thì quán phở vẫn còn gọi là quán phở. Tương tự như vậy, tô bún riu của người đẹp buổi sáng đã gợi mở một vấn đề triết học lớn lao: Khi nào thì một tô bún riu vẫn còn là một tô bún riu?

Trả lời cho câu hỏi của người đẹp là động chạm đến toàn bộ nền triết học của nhân loại. Vì, cũng như tô bún, vốn là hình ảnh có sẵn trong đầu mỗi người tùy theo họ ấn tượng về món ấy thế nào, thế giới như cách loài người nhìn thấy, nó cũng chỉ là kinh nghiệm của vỏ não. Nói như Platon, thế giới thực tại chỉ là phản ánh ý niệm con người. Hay như Francis Bacon, chính bốn giới hạn của con người về cấu tạo thể chất, về giáo dục, về ngôn ngữ, về khái niệm đã ngăn cản sự hiểu biết thực sự của con người về thế giới. Ngôn ngữ nhà Phật gọi là bất khả tư nghì, tức phải mượn tạm những thứ không phải sự thật để miêu tả sự thật. Vũ trụ vẫn cứ hoạt động theo quy luật của nó mà không cần đến sự hiểu biết của bất cứ ai về vũ trụ. Kiến thức loài người từ khi hiểu trái đất là một chiếc đĩa cho đến khi tìm được hạt Higg cũng chỉ khiến vũ trụ mỉm cười. Sau hạt Higg là gì nữa? Nhưng có phải vũ trụ chỉ được tạo thành bởi vật chất?

Có lẽ chính cái cách phản ánh sự thực khách quan tùy theo ý niệm của mỗi người như vậy mà những người làm văn hóa đã coi tất cả mọi tư tưởng và hành động khác họ là vô văn hóa nên cần phải cách mạng. Những người làm truyền thông xem những câu chuyện cười chọc nhau chơi là tuyên truyền sai sự thật nên phạt vạ kẻ chọc cười. Nhưng hại não hơn hết là khi những người làm an ninh coi những tiếng nói phản biện chính sách là bọn phản động nói xấu thể chế; coi những con mắt soi rọi sự thật là xuyên tạc chân lý.

Mà, chân lý là gì?

Trả lời của tui: Là con tui. Những thứ còn lại là cục gạch hết.

Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014

Lượm lặt chuyện chết chóc


 HAI NGƯỜI TREO CỔ TRONG ĐỒN CÔNG AN CHỈ TRONG 1 TUẦN

 

 

 Nạn nhân là Nguyễn Tùng Lâm, sinh năm 1984, ngụ tại quận Lê Chân, TP Hải Phòng. Vào khoảng 10h30 ngày 31/10, Nguyễn Tùng Lâm bị bắt quả tang hành vi cướp xe đạp tại huyện An Dương, Hải Phòng. Lâm bị người dân vây bắt và đưa đến UBND xã Nam Sơn. Đến sáng sớm ngày 1/11, người trực đi vệ sinh quay vào thì thấy Lâm trong tư thế treo cổ ở lan cửa hoa bằng thắt lưng.
Theo Đại tá Trần Quang Hợp – Trưởng Công an huyện An Dương thì sau khi tiếp nhận đối tượng, cơ quan công an đã làm theo đúng các quy định của pháp luật, ghi lời khai bản tường trình. Giám định tài sản trộm cắp ở mức độ nào để xử lý.
“Ở trụ sở không có phòng giam giữ nên đã để Lâm ở phòng văn hóa của UBND xã Nam Sơn. Khi chuyển lên mọi cái vẫn bình thường, anh em còn đi mua chanh muối về cho Lâm. Cả đêm không có vấn đề gì bất thường, Lâm thi thoảng còn xin nước uống.
Nhưng đến sáng sớm ngày 1/11, người trực đi qua thì thấy Lâm im lìm trong tư thế treo cổ bằng thắt lưng. Chân vẫn chạm đất và treo ở độ cao thấp. Ngay lập tức có người đến tháo dây thắt lưng ở cổ Lâm nhưng không cứu được”
Đây là trường hợp treo cổ tự tử trong đồn công an thứ 2 chỉ trong vòng 1 tuần. Lần gần đây nhất là vào ngày 28/10/2014. Ông Nguyễn Văn Hạ, 47 tuổi, trú tại phường Tân An, thị xã La Gi, Bình Thuận cũng đã treo cổ trong đồn công an.
Ông Nguyễn Văn Hạ bị bắt lên trụ sở công anh phường Tân An vì hành vi đốt xe máy nhà hàng xóm vào đêm 28/10. Đến rạng sáng ngày 28/10 thì gia đình ông Hạ được tổ trưởng tổ dân phố thông báo ông Hạ đã chết trong đồn công an.
Theo chị Nguyễn Thị Diễm - con ông Hạ cho biết ông Hạ chết trong tư thế đứng. Sợi dây treo cổ là dây rút nhỏ ở thắt lưng. Trong phòng không có ghế đứng. Với tư thế như vậy thì rất khó để treo cổ. Ngoài ra trên người ông Hạ còn có nhiều vết bầm tím.
Nguyên nhân ông Ha tự tử được phía công an cho rằng ông sợ phải chịu trách nhiệm hình sự.
Thiết nghĩ nạn nhân dù có phải trách nhiệm hình sự đi chăng nữa thì với hành vi trộm cắp có đáng để phải đánh đổi cả tính mạng hay không? Nếu nghi phạm đang ở trong đồn công an thì công an phải chịu trách nhiệm và đảm bảo an toàn cho tính mạng cũng như sức khỏe của người đó.
http://danviet.vn/thoi-su/doi-tuong-trom-cap-treo-co-chet-bat-thuong-tai-tru-so-xa-499454.html
http://baodatviet.vn/phap-luat/tin-tuc-phap-luat/trom-treo-co-tu-tu-tai-uy-ban-chan-van-cham-dat-3119303/
http://nld.com.vn/phap-luat/mot-nguoi-dan-treo-co-chet-tai-tru-so-cong-an-phuong-20141028161956532.htm

Văn Công Hùng: VÔ CẢM ĐẾN CÙNG CỰC !

Ông Huỳnh Văn Nén cởi áo, chỉ những vết sẹo mà ông nói là do bị đánh trong tù,
tại phiên tòa phúc thẩm (lần 3) “Vụ án vườn điều” ngày 9/3/2005. Ảnh: Nguyễn Đình Quân.  Báo Tiền Phong
Đáng nói là, đây không phải là một vụ án oan vô tình, mà có thể người ta đã biết, nhưng vì sự vô cảm đến cùng cực, vì gì gì đó, người ta đã để cho một người lương thiện ở trong tù mười mấy năm, đến thân tàn ma dại, nhà cửa tan nát hết, tiền đồ tối hơn cả chị Dậu ngày xưa nữa...
Theo báo Thanh Niên thì vụ án đã có dấu hiệu oan sai từ 14 năm trước, nhưng tất cả đơn từ gửi đi đều như rơi vào đáy vực. Mà cũng không phải đáy vực, bởi đáy vực có khi nó còn thoảng được một tiếng kêu, đằng này im như thóc trong bồ suốt mười mấy năm, khiến một con người bình thường, một nông dân chất phác, giờ nửa sống nửa chết. Ông Chấn còn chỉ có 10 năm, ông Huỳnh Văn Nén này đã 14 năm rồi. Ông Chấn còn gần thủ đô, còn hiểu biết ít nhiều, ông Nén ở xa, sự cam chịu lớn hơn, nếu không có sự bền gan vững chí của 1 ông cộng sản thứ thiệt, nguyên chủ tịch xã, giờ là chủ tịch mặt trận huyện, ông Thận, mười mấy năm vẫn vững tin ông Nén bị oan mà kiên trì kêu oan, cùng với một số luật sư, đã khiến cho, ngày tự do của ông Nén đang rất gần trước mặt.
Có một cựu phạm nhân nữa, tên là Nguyễn Phúc Thành, vì cắn rứt lương tâm mà đã dũng cảm viết đơn kêu oan, khẳng định ông Nén không phải là thủ phạm, cũng từ mười mấy năm trước. Anh Thành vĩ đại ở chỗ, anh kêu oan cho bạn khi mình cũng đang ở trong tù, và khi anh gửi đơn kêu oan thì điều tra viên đã đến phòng  giam dọa nạt anh, thế mà anh vẫn cương quyết gửi đơn vì lương tâm bảo thế.
Còn bao nhiêu công bộc của dân, lẽ ra phải là người cắn rứt trước tiên, thì họ lại để cái thứ gọi là lương tâm của họ cho... muỗi đốt, họ trơ lỳ trước nỗi khổ cùng cực của người dân, nỗi khổ do chính họ gây ra. Tất nhiên rồi cũng sẽ như vụ án ông Chấn, sẽ vài ba ông bị khởi tố, bị bắt vì sự vô cảm, vô trách nhiệm đến ác độc  của họ, nhưng nỗi đau của ông Nén, của gia đình ông thì sẽ không bao giờ giải được, dù tôi tin ông Nén và gia đình ông rất vị tha, bởi, bây giờ được thả là đã mừng hết lớn rồi...
Báo Người Lao Động miêu tả hoàn cảnh ông Nén bây giờ:
"Trong ngày, Huỳnh Thanh Lượng (con của Huỳnh Văn Nén) sau chuyến thăm cha ở trại giam trở về, cho biết: “Sức khỏe của cha càng ngày càng yếu. Một con mắt bên phải bị mờ không thấy gì, có nguy cơ mù”.
Sau khi Huỳnh Văn Nén vướng tù tội, gia đình ông rơi vào cảnh tan nát và khốn khổ. Căn nhà cấp 4 trống hoác, cửa không khóa, mỗi người trong nhà đi làm mướn một nơi. Vợ ông ở nhà bán bánh canh kiếm sống. Ba đứa con học đến lớp 3, lớp 4 đều phải nghỉ học. Một thời gian cả 3 anh em được gửi vào làng SOS, sau 2 năm thì bị cơ sở này trả về.
Con trai đầu là Huỳnh Thành Công (25 tuổi), từng phải đi tù 2 năm vì sử dụng ma túy, mãn hạn tù thì đi làm mướn. Lượng cũng vướng vòng lao lý vì trong một lần thấy mẹ bị người ta đánh nên em chém người này bị thương, bị phạt 3 năm tù. Nay ra tù, Lượng cũng đi làm mướn cùng đứa em út là Huỳnh Thành Phát.".
Còn vụ động trời Lê Bá Mai nữa, còn vụ cô giáo Đỗ Thị Hằng bị đi tù oan vì bị xử bán phụ nữ sang Trung Quốc, còn vân vân và vân vân nữa... năm nay ngành tư pháp rất được lòng dân, ấy là lật lại các vụ án động trời, như boong ke hàng mười mấy năm, bao nhiêu đơn từ kêu oan kêu cứu gửi nhưng chắc năm nay năm tốt nên mới được kháng nghị cả loạt. Ơn giời, năm nào cũng được như năm này...

Võ Thị Hảo: AI BẢO KÊ CHO TRA TẤN ?

http://www.rfa.org/vietnamese/blog/who-protect-the-torture-11022014120006.html
Dư luận bàng hoàng và phẫn nộ với vụ án 5 công an TP Tuy Hòa tỉnh Phú Yên, trong quá trình thực hiện nhiệm vụ đã tra tấn, nhục hình, đánh đến chết anh Ngô Thanh Kiều ở tỉnh Phú Yên vào những ngày cuối tháng 3 năm 2014.
Công ước cấm việc tra tấn, và yêu cầu các bên ký kết phải có biện pháp hữu hiệu để phòng chống tra tấn ở bất kỳ lãnh thổ nào dưới thẩm quyền pháp lý của mình. Việc cấm này là tuyệt đối và không được vi phạm. Không có bất cứ trường hợp đặc biệt nào có thể được viện dẫn để biện minh cho tra tấn. (Quy định của  của Liên hợp quốc về chống tra tấn)
Ngày càng nhiều “quan tài diễu phố”
"Đến nơi, mấy chú dắt cháu vào phòng, bắt cháu đứng trước bàn và liên tục nạt nộ. Sau đó hai chú công an vừa quát vừa đánh cháu. Một chú lấy cái gậy đen ngắn (dùi cui) đánh liên hồi vào mông và đùi cháu, còn chú kia dùng chân đạp và đá cháu. Cháu càng kêu đau các chú ấy càng đánh mạnh”, Phát – cháu bé 11 tuổi, bị mấy công an thành phố Huế đánh như tra tấn trong khoảng 30 phút - kể lại khi đang nằm cấp cứu ở một bệnh viện tại Huế.
"Sợ quá, cháu ngã quỵ xuống nền nhà nhưng hai chú công an vẫn bắt cháu đứng tựa vào bàn làm việc và tiếp tục đánh”, cậu bé kể rồi òa khóc (theo VnExpress- 20/6/2011, bài “Cậu bé 11 tuổi nhập viện sau khi vào đồn công an”).
Ngày 30/8/2012, ông Nguyễn Mậu Thuận trú tại thôn Đoài xã Kim Nỗ Đông Anh Hà Nội đã bị 4 công an canh gác cho nhau tra tấn ông đến chết. Ông bị trói quặt vào lưng ghế, ghế này bị đánh gãy, công an liền thay ghế khác để đánh tiếp. Ông bị đánh nứt vỡ cả đùi, toàn thân bầm tím, gãy 3 xương sườn, tụ máu dưới da đầu, mười ngón tay bị kẹp bằng bút bi bóp nát... Ông chết chỉ vài giờ sau khi bị bắt vào đồn công an. Con trai ông đã ngất xỉu tại chỗ khi chứng kiến thi thể đầy thương tích của bố.
Xem ảnh về ông, không ai không công phẫn khi thấy ông bị tra tấn tàn bạo đến thế. Vụ án xử những kẻ giết ông đã hoãn đi hoãn lại, cho đến hai năm sau - tháng 9/2014 vẫn còn tiếp diễn và luật sư phát hiện có bỏ lọt tội phạm.
Ngày 21/10/2014, nạn nhân Lê Thanh Hải ở TP HCM tố cáo và đưa ra chứng cứ anh bị công an đánh mù mắt trong khi đang điều khiển phương tiện giao thông.
Những vụ công an hành hung dân ngày càng dồn dập. Liên tiếp trong hai ngày gần đây nhất đã xẩy ra hai vụ gây căm phẫn cho người dân.
Theo báo Pháp luật, đêm 27/10/2014, ông Nguyễn Văn Hạ bị công an phường Tân An, thị xã La Gi tỉnh Bình Thuận bắt đưa đi. Đến 7 h sáng ngày 28, người nhà đến tìm ông để lấy chìa khóa thì thấy ông đã chết trong đồn và hỏi thì mới được thông báo rằng ông “ bỗng nhiên treo cổ tự tử chết”!
Em Ngô Đình Phát (11 tuổi, ở phường Thủy Xuân, thành phố Huế) bị bắt vào đồn công an vì 1 vụ trộm đã bị công an đánh phải nhập viện
Cái chết của ông Hạ đặc biệt đáng ngờ, nếu nói rằng ông chết do tự treo cổ. Người nhà ông tố cáo, khi trong quá trình khám nghiệm tử thi thì thấy từ phía cổ lên mặt ông bầm tím, sườn trái bầm tím, khiến người ta ngờ rằng ông chết do bị đánh đập hoặc bóp cổ chứ không phải do treo cổ tự sát. Sợi dây treo cổ tại hiện trường chỉ là sợi dây rút nhỏ ở quần và ông đứng sát vào song cửa sắt, chân chỉ cách mặt sàn 10 cm!
Trưa ngày 29/10/2014, cũng tại Hà Nội, lại xuất hiện vụ công an hành hung nhà báo. Công an ấy đã “lôi phóng viên Hoàng Văn Đức của báo Đại đoàn kết vào bốt, vừa vào tới nơi, anh Đức rút giấy giới thiệu ra thì đã bị cảnh sát lao và giật điện thoại, đồng thời có hai cảnh sát khác lao vào giữ tay, chẹn cổ, đánh đấm liên tiếp vào đầu, mặt và ngực ngay trước sự chứng kiến của phóng viên báo Kinh doanh và Pháp luật và nhiều người đi đường. Anh Đức kêu la và vùng chạy nhưng không thoát ra được. Đức bị hành hung dã man chỉ vì anh và đồng nghiệp đang ngồi uống nước ở chân cầu vượt Mai Dịch, Hà Nội thì thấy cảnh sát giao thông chặn một người đi đường, có sự giằng co và người điều khiển phương tiện bị ngã xuống đường nên anh muốn tìm hiểu tình hình. Nếu không có sự chứng kiến và can ngăn của PV báo Kinh doanh và pháp luật cùng nhiều người dân đi đường, tính mạng của PV Đức liệu có được bảo toàn trước “đòn thù” chỉ vì anh là nhà báo (theo Một thế giới).
Trong một thống kê chưa đầy đủ, từ 3/1 đến 8/8/2014 đã có ít nhất 17 vụ người dân bị chết trong đồn công an hoặc liên quan đến công an, trong đó có tới khoảng 7 vụ được công an nói rằng họ “tự treo cổ chết”, mặc dù khám nghiệm tử thi thì thấy trên mình họ đầy thương tích của sự tra tấn hết sức tàn bạo, chưa kể những vụ “tự ngã”, “nhảy lầu”, “sốc ma túy” , “vì súng cướp cò”...
Căn cứ danh sách những cái chết bất thường trong trụ sở công an do cộng tác viên của Pro&contra cung cấp, từ 8/8/ 2010 đến 18/8/2014 đã có tới 67 người chết theo dạng nói trên, trong đó có tới 36/67 trường hợp “tự tử”, trong đó có 29 người “treo cổ” ngay tại trụ sở công quyền hoặc trong buồng tạm giam của công an.
Thực trạng cho thấy sự tra tấn, dùng nhục hình , bức cung với công dân tại VN ngày càng tăng nặng và mang tính côn đồ, thậm chí trong một số vụ còn mang tính chất tàn bạo, thích tra tấn như trong cơn say máu.
Ngay cả trong ác mộng, người VN cũng không thể hình dung được trong đội ngũ những người ăn lương mồ hôi nước mắt của dân, tồn tại chỉ với lý do bảo vệ an ninh trật tự cho dân, mà lại có những công an đang tâm tra tấn, dùng nhục hình dã man với dân đến như vậy. Nguy hiểm thêm bởi sự ngang nhiên, thách thức dư luận của họ bởi họ được một hệ thống bao che thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Còn tra tấn vì còn được bảo kê
Vì sao ngày càng có thêm nhiều công an dùng tra tấn, bức cung, nhục hình với dân?
Những công an độc ác với dân ấy ban đầu họ vốn không phải người xấu. Họ bắt đầu thay đổi khi cuộc sống đã dạy họ rằng cứ mặc sức làm việc ác, miễn là có lợi và được cấp trên cũng như hệ thống hành pháp bao che. Vì họ nắm súng và dùi cui trong tay nên họ là kẻ mạnh muốn đánh giết ai thì người đó phải chết , họ rất ít khi bị trả giá. Mặt khác, tình trạng bạo lực, tội phạm xã hội ngày càng nhiều, khiến họ phải nhận nhiều vụ việc bắt bớ ngăn chặn, trong khi họ không được đào tạo, kiểm soát đúng mức, thiếu hiểu biết về pháp luật nên họ bất chấp luật pháp.
Ai cũng biết, lực lượng tham gia tra tấn, bức cung...trong ngành công an thường được bảo kê, bao che trước hết bởi đồng nghiệp và cấp trên của họ. Khi một vụ việc xẩy ra, thường là cấp trên đổ tội cho nạn nhân và những nguyên nhân khác để thoát tội, thay vì điều tra làm rõ và khắc phục hậu quả. Đồng nghiệp biết cả, nhưng hoặc đồng lõa, ngại, sợ làm chứng hoặc nói lên sự thật thì bị trả thù. Chưa kể là việc dung túng của cơ quan điều tra – người cùng hội cùng thuyền với họ - khiến cho họ khi khoác chiếc áo đồng phục, cầm chiếc dùi cui trong tay là coi mạng dân như cỏ rác. Ngành kiểm sát và tòa án cũng nương tay xử nhẹ, chưa nói là thường xuyên bỏ lọt tội phạm.
Họ còn có thể tra tấn và giết dân nếu thích, bởi đa phần cấp trên của họ hết sức bao che vì đã ăn hối lộ, tay đã nhúng chàm, hoặc vì sợ trách nhiệm. Như thế, lợi ích cá nhân và lợi ích cục bộ của một nhóm người đã hình thành một thứ “quả bóng tuyết”, càng vận hành càng thêm tội trạng.
Và nguyên nhân lớn nhất của mọi nguyên nhân, chính thể chế độc tài đã vô hiệu hóa sự giám sát và thực thi pháp luật trong mọi ngành mọi lĩnh vực trong xã hội. Từ đó, hệ thống lập pháp, tư pháp và hành pháp VN tuy ba nhưng chỉ là một, vô hình trung những lỗ hổng của nó cũng bảo kê cho những kẻ tra tấn và dùng nhục hình với dân.
Vì thế, không ngạc nhiên khi ngày càng nhiều vụ “quan tài diễu phố”. Thật đắng cay cho phận người dân. Nhà có người chết đã phải chịu nỗi đau tột cùng, Mang quan tài diễu phố là điều hết sức khốn khổ  mà người dân thấp cổ bé họng buộc phải làm để đánh động dư luận, thức tỉnh các nhà chức trách vô cảm, mong trả lại chút công bằng cho người đã khuất mà thôi.
Bao giờ dân VN hết nạn bị tra tấn, bức cung nhục hình và quan tài  người chết oan không còn phải mang diễu phố, như một hình thức “kêu trời nhưng xa”?