Thứ Năm, 21 tháng 3, 2013

Like và còm


Có thể nói facebook đã thay đổi cách thức giao tiếp của con người. Bạn bè bao nhiêu năm xa cách, nhờ facebook chỉ cần 1 cú click chuột là ta có toàn bộ thông tin về người ấy trong ngần ấy năm không gặp mặt. Mỗi ngày, ta lại có biết bao câu chuyện từ những người bạn của mình, vui có buồn có, dư hơi có. Nói chung là những cảm xúc rất người, ít nhất cũng làm người ta bớt cô đơn hơn bên cái máy tính. Có 3 tính năng của facebook rất đáng hâm mộ là comment, share và like để người dùng tùy cảm xúc mà thể hiện. Like rõ ràng là một cách biểu thị cảm xúc tức thời không bằng lời, để phân biệt với còm là cách biểu thị cảm xúc bằng ngôn ngữ. Do đó, tùy tâm trạng mà bà con sử dụng nút này hay nút kia. Khoái sơ sơ thì like, khoái hơn (hoặc ghét) thì còm, còn rất khoái thì share.
Và, dẫu ít hay nhiều, cách mà người dùng sử dụng một trong 3 nút ấy trước một tình huống đã phản ánh tương đối chính xác một góc nhân cách của người đó. Và, hết sức đau lòng là lâu lâu khi có một thành viên đăng một hoàn cảnh đáng thương nào đó, có cả ngàn còm tỏ vẻ thương xót và cầu chúc linh tinh loạn cả lên, nhưng tuyệt không thấy còm nào tỏ vẻ muốn móc hầu bao ra mà hành động nghĩa hiệp vậy. Cảm giác khi đọc phải mấy cảm còm ấy của mình giống như nghe người ta chúc nhau vào dịp Tết. Hic, đúng là khi không phải động đến túi tiền của chính mình, người ta tỏ ra vô cùng rộng lượng và hào sảng. Ôi thôi toàn những điều ngông cuồng như là vạn sự như ý, hay nhảm nhí như là tấn tài tấn lộc tấn bình an. Giá mà có ai chúc mình bớt tham thì mình cám ơn lắm lắm.
Còm nhảm là thế, like nhảm cũng chẳng khá hơn. Cũng thế, lâu lâu một thành viên lại đưa ra một hình ảnh thương tâm nào đấy rồi kêu gọi xàm, ví như 1 like = 1 lời cầu chúc hay ủng hộ hay 1 số tiền tưởng tượng gì đó. Bà con lại đua nhau like cả ngàn. Và những cú nhấn like vô hồn như vậy dần tạo ra một cộng đồng người vô cảm thiếu chính kiến. Chẳng mấy chốc, cái đám đông hồn nhiên ấy nhanh chóng thành một bãi rác ý thức hỗn độn bốc mùi.

Lúc này, kẻ viết bài này bỗng thèm thuồng nhớ lại cái thời viết một lá thư tay gửi đi rồi hồi hộp đếm từng ngày nhận lại hồi âm. Mới hay cái gì quá cũng không tốt. Quá tiện dụng trở thành thực dụng. Mà thực dụng thì đánh đổi bằng lãng mạn. Sống sao cho đẹp kiếp người?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét