Thứ Ba, 23 tháng 10, 2012

Bỗng dưng nhớ Nguyễn Duy

Đang ngồi lép nhép thơ, bỗng nhớ bài thơ của Nguyễn Duy đăng hồi Tết năm nào quên rồi, search ra kiếm được bài đó là "Vũ điệu cây". Mời các bác thưởng thức:


Vũ điệu cây

Kìa trông vũ điệu của cây
thấy trong veo gió múa may tung trời
Kìa trông vũ điệu của chồi
nghe tươi hơn hớn cái đời già nua
Kìa trông chiếc lá nô đùa
thấy muôn năm cứ bốn mùa hồn nhiên
Kìa trông cái góc ưu phiền
nghe hồn cỏ dại linh thiêng quá chừng
Kìa trông bước nhảy ngập ngừng
thấy thiên nhiên cũng rưng rưng như người
Kìa trông hang hốc ngậm ngùi
nghe râm ran tiếng nói cười trong cây
Kìa xem sự sống múa may
thấy yên ả những tháng ngày lênh đênh.


Và vô tình vào trang thica.net, lượm được bài thơ tuyệt cú mèo không thể cưỡng. Lâu nay mình vẫn hình dung Nguyễn Duy là tay ngang ngang, và hơi điên kiểu Bùi Giáng, không ngờ bác ấy trong veo đến vậy. Trong veo đến mình đọc xong mà thừ mặt ra.


Về đồng

Rơm rạ ơi ta trở về đây
gió sùng sục mùi bùn nằng nặng ngấu
mộc mạc tím cánh hoa bìm bờ dậu
vắt vẻo cành tre sáo sậu gọi tên mình

Rơm rạ ơi ta trở về đây
nắng lóng lánh trong veo mầm mạ trắng
lưng trần ứa giọt sương người mằn mặn
tiếng cuốc kêu thất bát buổi trưa đầy

Rơm rạ ơi ta trở về đây
cô hàng xóm vặn tay bồng tay bế
bàn tay ấy có lần ta chạm khẽ
thuở phải lòng nhau nào dám gì đâu

Rơm rạ ơi ta trở về đây
ráng chiều cháy cái màu rơm rạ cháy
đồng hí hoáy cố nhân đi cấy
mông nứt đôi nhẫn nại chổng lên trời

Rơm rạ ơi ta trở về đây
xin cúi lạy vong linh làng mạc
bà và mẹ hoá cánh cò cánh vạc
ông và cha man mác kiếp trâu cày

Rơm rạ ơi ta trở về đây
ngôi chùa cũ mái đình xưa khuất bóng
cỏ áy vàng bãi tha ma vắng
lòng ngổn ngang gò đống tổ tiên nhà…

(Quê nhà, mùa hạ 1992)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét