Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

Đường hoa Nguyễn Huệ: Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ



Sáng nay xem thời sự, thấy mấy em biên tập viên xinh như hoa hớn hở thông báo, năm nay Tp. HCM lại tiếp tục trang trí đường Nguyễn Huệ hoành tráng, sặc sỡ sắc màu. Bất giác mình nhớ ngay tới tâm trạng Thúy Kiều ở lầu Ngưng Bích:
Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ
thấy rõ ràng túi tiền người dân ngày nay cũng như con người Thúy Kiều vậy: bị cưỡng bức tàn bạo mà vẫn phải cười tươi ngắm hoa vẽ bướm, phải "vui là vui gượng kẻo là" mà sống qua ngày.

Túi tiền người dân bị cưỡng bức bởi giá điện như một lưỡi búa trên đầu, cứ sau mỗi tháng được nghe công bố tháng này không tăng mới thở phào nhẹ nhõm mà mua thêm cho con một lốc sữa. Túi tiền người dân bị cưỡng bức bởi giá xăng tù mù giảm 1 mà tăng 10. Túi tiền người dân bị cưỡng bức bởi một thứ phí "yêu nước" cho việc tự do đi lại trên mảnh đất quê hương mình. Bị cưỡng bức tới nỗi Chủ tịch nước đã đau đớn thốt lên: "Lòng dân đang bất bình ghê gớm, phải nói thẳng như thế" (nguồn ở đây). 

Gần đây, bão số 8 tàn phá dữ dội miền Bắc với những con sóng cao hàng chục mét đánh sập hoàn toàn tuyến đê biển lớn nhất Bắc Trung Bộ nối cảng Hòn La với đảo Hòn Cỏ (nguồn đây), rồi núi Tà Vốc nổ (nguồn ở đây). Thật kinh, núi uất ức điều gì mà vang rền sấm nổ, hay lòng người uất hận bọn gian tà mà câm lặng dồn xuống đất sâu? Lại nghe người già chuyện báo SGTT tập bài tập vô cảm cho ông bạn mà muốn đột quỵ
(nguồn đây):
"....Đồng Nai có ông chồng đập chết vợ vứt xuống giếng vì ghen. Ở Gia Lai, một người cha bị con nhổ nước bọt rồi đánh, chém phải khâu 37 mũi. Tại Hà Nội, có thiếu niên đi cướp vì... rảnh quá không biết làm gì. Tại nhiều khu công nghiệp - khu chế xuất trên địa bàn TP.HCM, công nhân chỉ dám ăn sáng với số tiền 1.000 – 2.000 đồng. Một đôi vợ chồng nghèo ở Dăk Nông hết tiền chạy chữa cho con, bất lực nhìn con chết dần. Ở Quảng Trị, một người cha chờ con chết ở bệnh viện vì không đủ tiền đưa về nhà. Cũng ở Quảng Trị, một phụ nữ mới sinh bảy ngày phải đi kéo xe kiếm sống..."

 Kết nối các sự việc mình thấy Nguyễn Duy thật là lẩm cẩm với "thấy thiên nhiên cũng rưng rưng như người". Thiên nhiên đã nổi điên từ khuya rồi bác ơi. Có chăng bác nói "thiên nhiên cũng đã nổi điên như người" thì chắc đúng (thằng thiếu niên giết người vì rảnh chẳng nổi điên là gì).

Dân tộc Việt Nam có truyền thuyết con Rồng cháu Tiên với câu chuyện 100 trứng nở trăm con, 50 con theo mẹ Âu Cơ lên núi, 50 con theo cha Lạc Long Quân  xuống biển (nên chỉ duy nhất Việt Nam dùng từ đồng bào để nói về những người con Việt). Nay, biển nổi sóng thần phá tan đê, núi nổ nứt toác  toan sụp đổ, há có phải tổ tiên đang muốn dạy dỗ bài học gì đó cho con cháu đương thời?

2 nhận xét:

  1. E nghĩ A.V hoặc một số người thấy không vui nhưng lại có một số người lại thấy vui,vì nhiều lẽ mà họ vui...., như vậy cuộc sống mới cân bằng chứ, hihii.Nói chung, hy vọng cuộc sống của người dân sẽ dễ thở hơn nếu có tiếng nói chung.

    Trả lờiXóa