Thứ Ba, 20 tháng 11, 2012

Xin chúc mừng những người thầy đích thực nhân ngày nhà giáo VN


Cái tít hơi dài bởi vì ngày nay có quá nhiều người thiếu giáo dục làm nghề giáo dục. Có những vị mặc áo trắng, đeo kính trắng, nhân cách có vẻ sáng ngời trong trắng nhưng đầu óc suy nghĩ đen đúa, lại làm những chuyện rất sa đọa vô luân. Có những anh suốt ngày cày ải kiếm tiền bắt buộc phải gọi bằng thợ dạy. Và vô tình nếu chúng ta gọi thầy hết tất thẩy thì làm nhục những vị thầy khả kính đích thực của chúng ta.
Hôm qua, bỗng dưng thằng Phong nhĩ quyết liệt rủ mình về thăm thầy cô, mình cũng ngạc nhiên, khoảng chục năm nay có mừng thầy cô vào ngày này đâu, toàn thăm vào dịp Tết để bù khú. Nhưng mà Tết năm rồi cũng không thăm ai, tự kiểm lại thấy mắc cỡ quá nên dông xe về luôn. Thế là mình có một buổi thăm thầy cô cũng gọi là đáng nhớ.
4g30 chiều, lố nhố 5-6 đứa tụ tập ở nhà Thư ù, có Phong nhĩ, Sĩ ốm, Phượng gạo, Hà ròm. Đặc biệt, có thằng Trí vác máy quay đề chữ THĐT theo. Thì ra căn nguyên thằng Phong nhĩ quyết tâm lôi mình về là để cho xôm cái phóng sự của thằng Trí. Thằng Phong nhĩ này vậy mà hay, coi như cả tỉnh biết được có một mớ học trò hiếu nghĩa kiểu bác Nguyễn Minh Triết vừa nhậm chức là thăm lại thầy (mắc cỡ, trong đó có mình), mà thầy cô cũng có được tí bất ngờ.
Đầu tiên thăm thầy Nghĩa dạy Anh văn, thầy nhớ tất mấy đứa học trò lớp AV của thầy, luôn nhắc bạn Vĩnh Châu (tại bạn Vĩnh Châu quay phim giỏi?). Tới mình thì thầy không nhớ vì thầy chỉ dạy môn học chứ không chủ nhiệm. Nhưng thầy rất thích vì mình hát lại một câu :"Why do the sun gon on shining". Mình nói dạy AV phải như thầy, vui nhộn, nhiều trò chứ cứ ngữ pháp, chia thì động từ thì chắc em rớt.
Tiếp thăm cô Tuyết Mai dạy Toán (bọn mình vẫn kêu thân mật là cô Mai ù vì cô hơi mập). Cô vẫn nhiệt tình y như 20 năm trước trên bục giảng. Hồi đó, mình làm Toán trật, cô lấy phấn quẹt vào mặt mình, thế là cô đặt luôn biệt danh Vinh mèo, hihi. Hôm nay, cô đã chuẩn bị sẵn tụi mình bằng mấy bọc bánh tằm, cam, mít, sữa chua trong tủ lạnh và cả bia. Dường như cô muốn đãi đám học trò tất cả những gì cô có. Cuối buổi, thằng Trí quay phim bảo mình mày phát biểu để tao quay. Mình cũng nghĩ bụng và nói vài câu thông thường như là chúc cô sức khỏe, hạnh phúc, như là gần 20 năm dẫu có ở đâu làm gì nhưng khi ở bên cô tụi con vẫn là cậu học trò nhỏ, như là tụi con cố gắng thành người để vinh danh những thầy cô đã dạy dỗ và đào tạo tụi con. Không ngờ, cô lại xúc động đến rưng rưng làm mình ngại quá. Cô vốn thích giỡn, vì vậy nhìn thấy cô phát biểu có vẻ rất xúc động mình thấy khoảnh khắc ấy thật thiêng liêng.
Cuối cùng kéo về nhà thầy Tân, chủ nhiệm lớp 9. Thầy này với mình vốn có nhiều chuyện để kể. Đầu tiên là việc mình đội sổ do xếp loại trung bình vì điểm 4 mà thầy cho do lỗi viết câu cuối cùng không chấm. Đúng là đòn đau nhớ lâu, đến giờ, mình xem văn bản nào mà soạn không chấm câu là mình bắt được ngay, hihih. Rồi việc mình dạy Thái Cực Quyền cho thầy để trị chứng đau đầu kinh niên. Vụ này đến giờ cô Duyên, vợ thầy (cũng là giáo viên giỏi dạy tụi mình môn Sử) vẫn còn rất hâm mộ mình. Cổ nói, mày siêng thật. Mà đúng khoảng thời gian ấy cũng thật đáng nhớ. Sáng sớm mình chạy bộ đến nhà thầy, gõ cửa lúc 2 vợ chồng  (lúc ấy còn trẻ cỡ mình giờ) còn đang say ngủ (hihih, bây giờ nghĩ lại thật bậy). Xong 1 già 1 trẻ đi hết bài Thái cực quyền. Vừa khi ấy là tờ mờ sáng. Lại xuống sông xách nước tưới vườn Sứ Thái Lan. Lao động, thể thao, và định tâm khi luyện quyền đã mang lại cho mình sự hưng phấn suốt một thời gian dài. Và hình như thầy cũng khỏi chứng đau đầu.
Ở nhà thầy Tân, thằng Trí lại lôi mình ra bắt trả lời phỏng vấn. Khi nói hỏi, anh chúc gì cho ngày nhà giáo VN, mình đã không suy nghĩ trả lời rằng đó là sức khỏe và tâm huyết. Mình nhấn mạnh vô cùng 2 chữ tâm huyết. Bởi vì, 3 vị thầy mà mình nói ở đây cùng vài vị khác nữa là những người mà mình thấy chính nhờ tâm huyết của họ mà mình hào hứng với việc học, tự nhận ra và gánh lấy trách nhiệm của mình. 
Ngày nay, sự nghiệp giáo dục liên tục được kêu gọi chấn hưng. Vì nhiều lý do mà xuống cấp, trong đó, người ta hay nhắc tới tiền lương. Nhưng, như Nguyễn Ngọc Tư nói, tiền là thứ không bao giờ là đủ. Có ai đó suy đồi và đổ thừa do đồng lương thấp quá. Như thế là sỉ nhục những người thầy đích thực. Những người cả đời thanh bạch, quyết truyền kiến thức của mình cho từng đứa học trò, dẫu học trò đó là xuất sắc hay cá biệt, quyết chăm chút cho từng thân phận học sinh dẫu phụ huynh học sinh đó có đóng góp hay không cho nhà trường.
Nền giáo dục nước nhà còn những vị thầy như vậy, e rằng không cần thiết phải kêu gào chấn hưng.

Một lần nữa xin chúc mừng những người thầy thực sự nhân ngày nhà giáo Việt Nam.


6 nhận xét:

  1. Sáng nay ta đến trường sớm để tặng quà cho các thầy cô của con trai. Trên đường đi làm thấy dọc đường có rất nhiều hoa 20-11 cũng có chút bồi hồi nhớ lại thời đi học với các thầy cô của mình. Đến trưa, đọc bài viết của nhà ngươi ta thật sự xúc động, nhất là câu chuyện về thầy Tân, vị thầy ấn tượng nhất thời đi học của ta. Nhớ ngày xưa những buổi học bồi dưỡng văn chỉ có một thầy một trò mà cũng thành 1 lớp học xôm tụ. Thời gian học bồi dưỡng với thầy, buổi thảo luận về truyện Kiều trên lớp do thầy tổ chức ...đã làm cho ta từ 1 đứa giỏi văn nhưng ghét học văn thành ra rất có hứng thú và thấy được cái hay, cái độc của bộ môn này. Vừa rồi nhà ngươi có chộp được ảnh nào của thầy không gửi lên đi. Chắc là thầy bây giờ cũng già rồi hả? Cũng đã rất lâu rồi ta không có đi thăm thầy.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thầy chưa già lắm, nhưng đã là ông ngoại rồi. Tụ tập ở nhà thầy lúc nào cũng có nhiều chuyện để nói. Co Duyên vừa mới nghỉ hưu tháng 11 này, gặp học trò cũ thăm cổ cũng mừng lắm. Ta có mang máy ảnh và chai rượu về, nhưng bỏ ở xe, đi xe máy với thằng Nhỉ tục thành ra không tặng được cũng không có hình nào. Hic.

      Xóa
  2. Em cũng mong có một ngày lớp em cũng sẽ tụ họp về thăm 1 số thầy cô,nhưng không biết được như vậy ? đây.Có lẽ năm nay đối với ngày 20-11 em nhớ nhất kể từ ngày rời khỏi ghế nhà trường ( hihi, em đúng là không" biết ơn thầy cô rồi " )vì thời gian gần đây cuối tuần về quê là em phải lui cui làm phụ một Cô giáo các trang phục cho mấy bé biểu diễn văn nghệ,chỉ 1 câu nói của Cô giáo này " Dù cực khổ miễn sao vì mấy bé và phụ huynh được vui" , làm em thấy đúng là cũng có những Thầy cô luôn nhiệt tâm vì những học trò của mình.Dù thế nào đi nữa thì mình luôn nhớ câu " Một chữ cũng là thầy, nữa chữ cũng là thầy "

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn Huệ hồi đó học hành không chịu quậy nên giờ không có bạn phải không? THời buổi này có lẽ quá hiếm cô giáo nào thực lòng mà nói dù cực khổ sao cũng chịu miễn các bé vui như cô giáo của bạn Huệ nói rồi. Bạn Huệ tặng bông hồng cho cô ấy đi. hihih.

      Xóa
    2. Bạn em cũng khá đó, nhưng bây giờ do không còn liên lạc với 1 số thầy cô vì hiện tại trường đã dời nơi khác rồi, hichcic, bạn Huệ không cần tặng bông hồng cho cô ấy đâu vì cô ấy chỉ vui khi cả cuộc đời này bạn Huệ là người hiếu thuận.hihihi.

      Xóa
  3. Hôm nào dạy ta thái cực để bớt chứng đau đầu với!!!

    Trả lờiXóa