Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

Quan chức dùi cui


Sáng nay trên mạng đăng tin "Xe biển xanh gây tai nạn, phóng viên tác nghiệp bị hành hung", (nguồn ở đây) mình nhớ ngay tới ý tưởng trắng hóa biển số đỏ biển số xanh trong bài "Xe biển đỏ biển xanh, trắng lại được chưa?" mà mình đã viết cách đây hơn tháng (các bác xem ở đây). Lại càng kính phục Trần Thủ Độ. Có một tình tiết trong vụ này mà mình nghĩ CA Cần Thơ nên tham khảo CA Văn Giang, đó là Tổng biên tập của tòa báo có PV bị đánh vẫn còn dám lớn tiếng "cực lực phản đối". Hihi. Bác TBT ấy còn chưa chịu noi gương của VOV xuề xòa qua chuyện, chưa chịu noi gương Tuổi Trẻ ngoảnh mặt phủi tay phóng viên mình tù đày. Còn các bác CA Cần Thơ, cần quái gì che chắn biển số đẹp của mình. Có khối việc phải công cán về đêm. Bọn dân đen chân đất mắt toét miệng chưa cao quá lưng quần la hoét hoét ai nghe. Bọn phóng viên ăn không ngồi càng giấu chúng càng tưởng có chuyện để kiếm cơm. Đánh là phải. Nhưng mà alo các bác Văn Giang một tiếng để cho Tổng biên tập của hắn khỏi cực lực phản đối luôn. Thế mới gọi là nghệ thuật. Mình hơi ngạc nhiên là sao lại còn có trang mạng quan tâm đến mấy việc tầm phào này nữa. Bây giờ báo giấy báo mạng phát thanh truyền hình toàn là lộ hàng, người mẫu bán dâm với cướp giết hiếp, còn không thì cũng dân giàu nước mạnh xã hội công bằng dân chủ văn minh, cùng lắm thì tham nhũng vặt đã được "triệt" tận gốc (còn tham nhũng lớn "để" lại, nên gọi là triệt để, hihi).
Ngẫm lại xã hội giờ đây hơi có vài chuyện troéo nghoe, bắt cướp là chuyện CA thì lại do một nhóm hỗn tạp dân đen mù mờ luật pháp tự phong hiệp sĩ rồi xung phong bắt bớ. CA bản chất phải là liêm khiết trượng nghĩa cứu người thì được cấp tiền dưỡng liêm để đảm bảo cho sự liêm khiết. Có đồng chí CA nào đó trả lại ít tiền hối lộ thì tung hê ca ngợi. Khi cái tốt, cái đẹp vốn là bản chất mặc nhiên của người công bộc nhân dân mà lại được ca ngợi thán phục như là cứu cánh thì thật nguy quá. Điều tốt ở cơ quan công quyền ngày nay khan hiếm vậy sao?
Nói chuyện CSGT, mình nhớ những hình ảnh đẹp đặc trưng nghề nghiệp của các anh như là uy dũng đứng giữa  rừng xe điều tiết một lượng xe khổng lồ dưới trưa gắt nắng, như là nghĩa hiệp truy bắt bọn quái xế hung hãn trên đường. Những hình ảnh ấy sao mà ít quá. Mà thay vào đó, việc dùng dùi cui thẳng tay gạt dân dọn đường cho một chuyến công cán của quan chức nào đấy lại thấy thường xuyên. Bình thường, không thấy các anh đâu giữa các giao lộ điểm nóng, nhưng dưới những tán cây trứng cá mát rượi sẽ rất hay gặp các anh cùng chiếc máy đo tốc độ. Những khi thấy các anh xuất hiện đột nhiên nhiều, làm việc đột ngột tích cực, thì ngay lập tức chỉ một lát sau, tiếng còi hụ, tiếng loa, tiếng pô xe cao phân khối cùng dùi cui quạt quạt sẽ đến dọn đường cho một đoàn xe biển số xanh. Mình đứng nép bên đường hổn hển sợ mà thầm nghĩ, các vị đầy tớ dân chẳng lẽ cảm thấy khó khăn đến mức không bao giờ đi chung được với dân trên một con đường? Những vị quan này, phải cần một hệ thống dùi cui cho mỗi đợt công cán? Mình gọi các vị quan ấy là quan chức dùi cui. Các vị quan chức dùi cui ấy đi như bay, hùng hổ như rồng, cảm giác như người cõi trời vậy. Có lẽ vậy mà chính sách của các vị được báo chí gọi là chính sách ở trên trời? (nguồn ở đây)

Vậy thì những thằng dân - người chớ có ảo tưởng ông chủ với những công bộc - trời mà phải vạ vào thân đấy nhé.


4 nhận xét:

  1. mấy chủ đề này nhà ngươi viết khá đấy có vẻ là đúng phong cách. Nhưng chỉ có ta và một số rất ít người đọc thôi. Nếu có vị nào thật bự chịu khó đọc không biết là sướng hay khổ nữa. ...Hên xui

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hy vọng vị ấy không làm việc liên quan đến cái gì có tên là Thông tin truyền thông. Còn nếu có làm thì cầu cho nghiệp vụ hơi yếu để đừng đánh sập blog của ta. Ha ha.

      Xóa
  2. hihi, ta bắt đầu thấy dáng dấp của cây bút châm biếm rồi!!!

    Trả lờiXóa
  3. Ấy chết, mình dân đen đầu tắt mặt tối có dám châm biếm ai đâu. Bác nói thế phải vạ thân em.

    Trả lờiXóa